Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
Chương 72 : Linh hồn đau thương trong gió (2)
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
“Mày biết không? Tạ Cẩn thật ra tâm lý cậu ta luôn có vấn đề.” Nhìn vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe Tạ Du, suy nghĩ của Thea sớm bay trở về quá khứ.
“Cậu ta luôn cảm thấy mình có tội, vết thương quá khứ không biến mất. Cậu ta tự mình hại mình hơn nữa luôn muốn tự sát.” Nheo mắt, thiếu niên nhu nhược tái nhợt ấy như lại đứng ở trước mặt.
Tạ Cẩn thật ra cũng là người bị hại không phải sao? Nếu Gaea có thể chú ý tới cậu ta sớm chút, có lẽ mọi thứ đã không xảy ra. Mà đáng buồn là, dù cho tới bây giờ, Gaea vẫn không chú ý cậu ta. Rõ ràng biết cậu ta cùng một thành phố với mình, rõ ràng biết Tạ Cẩn mỗi lần đều đi biểu diễn của hắn sẽ nhìn hắn, so với tất cả mọi người còn thích sưu tập mọi thứ của hắn.
Gaea, hoàn toàn coi cậu ta như không khí.
Vì thiếu niên đáng thương này, Thea cảm thấy mình như cũng không có cái gì, bắt đầu muốn bảo vệ cậu ta, cho cậu ta ấm áp.
Nhưng, mọi thứ đã không kịp nữa rồi.
Thiếu niên tự mình hại mình với hoang tưởng quá độ, suốt ngày bị hồi ức tra tấn. Vừa trốn tránh anh mình, lại vừa theo đuổi Gaea. Khi phát hiện Thea và Savannah rất giống sau, không ngờ cậu ta bắt đầu đòi hỏi Thea giả thành Savannah ở bên mình.
Còn quá phận hơn Gaea, nhưng bởi vì khuôn mặt đáng thương, bất lực, thậm chí có chút điên cuồng của cậu ta mà đồng ý.
Nó chỉ làm cậu ta nghiêm trọng hơn mà thôi. Nếu có thể lựa chọn, Thea tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu lúc ấy của thiếu niên nữa.
“Cậu ta bắt đầu nổi điên, viết chữ bằng máu.” Trầm mặt, Thea nhớ tới cái áp lực đau khổ và mỗi ngày đều phải đối mặt mùi máu tươi khi đó. “Mỗi ngày cậu ta đều dùng dao cắt mình, vừa dựa vào tao vừa nói mình có tội. Tao thật sự sắp chịu hết nổi.”
Tạ Du vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thea.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Thea phá lên cười, mái tóc đen thật dài trong gió mạnh điên cuồng bay. “Tao điên rồi! Từ khi tao biết, từ khi óc và máu Tạ Cẩn bắn lên mình tao, từ khi ánh mắt lão đại nhìn tao luôn đầy coi thường!”
Hình như hắn cười mạnh quá, ngừng lại, lấy hơi.
“Sau này mọi thứ đều không thể ngừng lại không phải sao? Tao tới nhà Tôn Dần lấy poster, hai năm trước nó từng làm poster tuyên truyền của bọn tao, thấy tao lúc tóc dài. Cho nên khi nó nói với tao nó thấy một cô gái rất giống tao, tao biết, tao phải giết nó.”
“Mày quá độc ác.” Tạ Du ngắt lời hắn, có chút kích động đến kêu lên.
“Tao độc ác?” Thea cười biến mất, hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn Tạ Du. “Nếu không phải bởi vì tụi mày, tao sẽ như bây giờ sao? Tạ Du, nếu không có mày thì tốt biết bao! Nếu không có mày, mọi thứ sẽ không xảy ra.”
Tạ Du trầm mặc, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, trong đôi mắt luôn lấp lánh lại chợt lóe một chút đau khổ.
“Nếu không có mày, Savannah bé nhỏ đáng thương sẽ không chết. Nếu không có mày, lão đại sẽ không lạnh lùng tàn nhẫn với bọn tao như vậy. Nếu không có mày, Tạ Cẩn sẽ không điên rồi tự sát. Nếu không có mày, tao sẽ không thành như hôm nay, hai người kia cũng sẽ không chết!” Nhìn chằm chằm tên con trai có đường nét khắc sâu trước mặt, Giọng Thea nói càng lúc càng lớn. “Tất cả đều tại mày mà ra, tao hận mày, Tạ Du.”
Tạ Du vẫn trầm mặc, hai vai đang không ngừng run run.
“Ngay cả quan hệ huyết thống duy nhất của mày, Tạ Cẩn, nó cũng nói vậy! Nếu không có mày thì tốt biết bao!” Tàn khốc nói ra lời chân thật vô cùng, Thea nhìn rõ ràng bị tổn thương Tạ Du, một khoái cảm dâng lên trong lòng.
“Giờ là lúc chấm dứt.” Lạnh lẽo mà sắc bén lưỡi dao kề cổ Tạ Du. “Để tao kết liễu mày – nguồn gốc tội ác đi!”