Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 18 : Nguyên nhân hiên viên cẩm thất tung
Ngày đăng: 21:58 19/04/20
“Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Dưới cằm bị đau, nam nhân bên cạnh tức giận rồi, vì y không chịu để tâm. Nam nhân thở phì phò đang tức giận, Lăng Ngạo cảm giác được, hắn sắp đánh y sao?
“Ta mệt, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi không.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Mục quang nóng cháy đó, sẽ thiêu đốt trái tim y. Y sẽ bị hấp dẫn, sau đó khi hắn phát hiện y là hàng giả thì sẽ bị vứt bỏ, sẽ bị vứt bỏ.
Trên trán Hiên Viên Cẩm nổi đầy gân xanh, muốn lay lắt người này nói cho rõ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Tử Trúc, hắn lại mềm lòng. Ôm người vào lòng, người đó vô thức co co trong ngực hắn, bá khí âm tàng trên mặt hắn cũng lui đi khá nhiều, sau đó biến mất.
Không biết đã đi bao lâu, Lăng Ngạo vẫn nhắm mắt, khi cảm thấy mình thật sự sắp ngủ, y lại bị đặt xuống.
“Đến rồi?” Mơ hồ hỏi một câu, đối phương ân một tiếng, y trở người, triệt để ngủ mất.
“Đây là đâu?” Một giấc tỉnh lại, trời đã mông lung sáng, Lăng Ngạo nhu mắt, nhìn gian phòng xa lạ hỏi nam nhân đã mặc xong y bào.
“Một nơi nghỉ chân. Hôm nay ta hồi phủ, qua ba ngày nữa sẽ tới đón ngươi. Ngươi ở lại đây, ở yên cho ta, không nên đi đâu cả được không?” Hiên Viên Cẩm đang khẩn cầu y. Mục quang lấp lánh, ánh mắt hắc sắc sáng rực khiến Lăng Ngạo có chút mở mắt không nổi.
“Được.” Dù sao y cũng tạm thời không có chỗ đi. Cho dù muốn đi, cũng phải trước hết bình an rời khỏi kinh thành rồi nói. Dù sao ở đâu cũng không an toàn như nhau, năm nay người xấu quá nhiều, đặc biệt là bên cạnh y thì chưa xuất hiện một nam nhân tốt nào.
“Ngoan.” Hiên Viên Cẩm luyến tiếc không nỡ hôn lên trán y, rồi quay người rời đi, bước đi rất nhanh, mấy bước đã tới cửa. Khi cánh cửa bị đóng lại, y biết, bản thân bị kim ốc tàng kiều rồi.
(*Kim ốc tàng kiều: là cất giấu vật quý, giai nhân vào chỗ kín, còn có nghĩa là nạp thiếp, ý ở đây là Lăng Ngạo cảm thấy mình giống như cấm luyến bị giấu đi)
Nghĩ chắc cho dù y muốn đi, người trong căn nhà này cũng sẽ không cho y đi. Kỳ thật Hiên Viên Cẩm căn bản không cần phải làm như vậy, y sẽ không đi, người không có nhà, nên đi đâu đây?
Ba ngày trôi qua, bảy ngày trôi qua, nửa tháng cũng đã trôi qua, Hiên Viên Cẩm vẫn không thấy trở lại. Hắn có phải đã xảy ra chuyện không? Hắn trở về làm gì? Tại sao không cho y chút thư từ, để y lo lắng!
“Hiên Viên Cẩm, ta có thể nào cầu ngươi một chuyện không?” Lăng Ngạo phải cầu một kim bài miễn tử cho bản thân, cũng cầu một tương lai.
“Ngươi cứ nói, cầu cái gì mà cầu.” Kéo người vào lòng, ôm càng thêm chặt.
“Tương lai có một ngày, bất kể trên người ta phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải thản nhiên đối mặt, đừng không để ý tới ta, được không?” Y muốn có một tương lai, một tương lai thuộc về bản thân mình. Sau này y sẽ nói thật, khi giữa cả hai càng thêm mật thiết, y sẽ nói với hắn, tất cả của y.
“Ta sẽ mãi để tâm ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện không để ý tới ngươi.” Hắn còn sợ Tô Tử Trúc có một ngày không để ý tới mình, hắm làm sao có thể không để tâm y chứ?
“Vậy thì tốt. Ngươi nhất định phải nhớ câu này!” Trong thanh âm của Lăng Ngạo lộ ra một tia khẩn cầu, y không muốn tương lai có một ngày, Hiên Viên Cẩm sẽ lạnh mặt nhìn y.
“Ta nhớ mà.” Hai người ngọt ngọt nhão nhão tâm tình một hồi, Lăng Ngạo mới cảm thấy thân thể này đã sống lại. “Khi nào chúng ta ly khai?”
“Ngày mai khởi hành, trước tiên ủy khuất ngươi vài ngày, vào binh doanh ở vài ngày, xuất thành rồi, ngươi có thể cưỡi ngựa đi theo ta.” Hiên Viên Cẩm vẫn phải phòng ngừa lão hồ ly tam vương gia, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.*
(*Tóm lại là đề phòng bất trắc)
“Được.” Lăng Ngạo ngẩng đầu, có chút đau lòng sờ mặt Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói: “Ngươi tu sửa dung nhan một chút đi, thật sự khó coi.”
“Ân.” Hiên Viên Cẩm đi ra ngoài, khi trở về đã một thân thanh sảng, râu cũng được cạo sạch, người lại hồi phục dáng vẻ thanh niên tướng quân anh tuấn tiêu sái. Đêm, sau một trận triền miên, Lăng Ngạo nằm trong lòng Hiên Viên Cẩm không động đậy, lòng nghĩ chẳng lẽ y thật sự mê luyến người trẻ tuổi này rồi?
Từ trước tới nay chưa từng cảm thấy bản thân có tiềm chất đại thúc thụ, sao khi tới đây, lại biến thành thế này. Cam tâm bị người ta áp, còn cảm thấy rất thỏa mãn, bản thân có phải bị cấm dục quá lâu, đói quá không kén chọn, cho gì ăn nấy không.