Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 24 : Ân oán giữa hiên viên cẩm và vương gia

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Lăng Ngạo nộ khí xung thiên chạy ra ngoài, lao vào rừng cây, không được bao lâu liền bị Hiên Viên Cẩm giữa đường tha về trướng.



“Ngươi làm gì?” Lăng Ngạo không hảo khí gầm lên.



“Gió quá lớn, ngươi ở trong trướng đi, đợi gió nhỏ đi rồi hẵng ra ngoài.” Hiên Viên Cẩm vốn đang ở trong trướng, thấy Tô Dục lạnh mặt tiến vào, ném lại một câu: Ngươi trông y cho tốt! Rồi biến mất tiêu.



Hiên Viên Cẩm biết đối phương đang nói tới Tô Tử Trúc, gần đây y luôn ở trong trướng quá bực bội, nhưng mấy ngày nay thật sự rất lạnh. Thân thể đơn bạc yếu đuối không khoác nổi y, còn muốn chạy ra ngoài gió lớn, muốn đông thành cột băng sao. Quan trọng nhất là Tô Dục né y như né ôn dịch, vẻ mặt chán ghét. Hắn không thể để Tử Trúc bị người khác lạnh mặt, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép.



“Gió lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng là ta bị ghét bỏ rồi!” Lăng Ngạo tức phì phò gầm lên: “Tiểu tử đó thế nhưng ghét bỏ ta!”



“Chốc nữa ta sẽ thay ngươi thu thập hắn.” Hiên Viên Cẩm ấn y lên ghế, vuốt thuận lại tóc y: “Tuyết đổ lớn như vậy, không biết còn kéo dài bao lâu, đường đi trước mặt càng lúc càng khó đi. Khiến ngươi chịu khổ rồi.” Gần đây quá lạnh, lại vừa có tuyết vừa có gió lớn, ngay cả các hán tử tráng kiện cũng ăn không tiêu, huống hồ là người đơn bạc như y.



“Không cần né tránh vấn đề!” Lão tử còn đang tức giận, không có tâm tình tính toán mấy chuyện nhỏ như thời tiết tốt xấu, hành trình nhanh chậm gì đó! “Phải tìm hắn hỏi cho rõ, có dạng hạ nhân như thế sao? Lại dám ghét bỏ chủ tử?!”



Nói rồi chuẩn bị lao ra khỏi trướng, hành động này của Lăng Ngạo thật sự giống hệt tiểu hài, nhìn thế nào cũng không giống một nam nhân thành niên ba mươi tuổi, luôn thích kích động.



“Thật là không nghe lời!” Hiên Viên Cẩm kéo y về, sau đó hung hăng ấn ngã y lên giường.



“Hiên Viên Cẩm!”
“Ta không biết chuyện giữa các ngươi, thật sự. Nếu sớm biết ngươi nằm trong tay hắn, ta sớm đã cứu ngươi ra rồi.” Mục quang Hiên Viên Cẩm thẳng thắn, Lăng Ngạo tin hắn không hề nói dối.



“Có vài chuyện ta không hiểu rõ, nhưng lại không biết phải nói thế nào.”



“Vậy thì đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ tổn hao thần trí.” Hiên Viên Cẩm ôm y vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, những chuyện khác đều không cần nghĩ tới.”



Nghe tiếng thì thầm như lời ma chú, Lăng Ngạo hơi gật đầu. Nam nhân này đối xử với y không tồi, nếu tiếp tục lâu thêm một thời gian nữa, y sẽ giao toàn bộ của mình ra, mà không phải cất giữ tất cả. Bao gồm cả bí mật của y, y cũng sẽ toàn bộ nói với hắn.



Hiên Viên Cẩm kỳ thật cũng đang đợi, đang đợi Tô Tử Trúc giải đáp nghi vấn của hắn. Hắn biết y đã trải qua rất nhiều chuyện ở nơi của tam vương gia, cũng biết tam vương gia sủng y sủng tới lợi hại, chỉ cần Tô Tử Trúc mở miệng, tam vương gia toàn bộ sẽ thỏa mãn y.



Cho dù là đối đãi với một nam sủng, cũng đã quá mức sủng ái rồi. Nhất định có nội tình gì đó mà hắn không biết. Hắn cũng không muốn cứ mãi mơ hồ, chuyện có liên quan với người bên cạnh này hắn muốn hiểu rõ tận tường.



Tam vương phủ, thư phòng của vương gia một mảng tan hoang.



Tam vương gia hôm qua lại uống say, dưới đất là bình rượu to to nhỏ nhỏ, còn cả chiếc bàn vì tam vương gia tức giận mà đá đổ. Tam vương gia ở trong thư phòng gọi cả đêm: Tử Trúc ~~



Thượng triều, vương gia vẫn là vương gia anh minh thần võ, thân hình kiện tuấn. Khi trở về vương gia liền biến thành một tửu quỷ, người trong phủ đều ngóng trông người ra ngoài truy tìm tung tích mau chống trở về hồi báo tin tức tốt, nếu không nói không chừng một ngày nào đó vương gia tức giận một mồi lửa thiêu cả vương phủ, thì bọn họ toàn bộ đều phải chôn cùng.