Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 34 : “bỏ trốn” cùng tô dục

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Lăng Ngạo ngồi bên bờ hồ một ngày, Hiên Viên Cẩm cũng không tới tìm y, không sao hết, y cũng không phải nữ nhân, mà cần người tới dỗ, chỉ là bụng đói, vấn đề này phải tự mình giải quyết. Mò mò trên người, mới phát hiện, bản thân trừ bộ dao phẫu thuật tùy thân ra, thì không còn gì cả.



Hiên Viên Cẩm chưa từng cho y chút ngân lượng nào, còn lấy hết những ngọc bội giá trị liên thành mà tam vương gia đã tặng cho y, khiến y hiện tại túng quẩn nghèo đói, trừ gương mặt này, thật sự cái gì cũng không có.



Sờ sờ cái bụng dẹp lép, Lăng Ngạo tức phì phò đứng lên, trực tiếp đi tới phòng của Tô Dục. “Cá hôm qua bắt được còn không, ta muốn uống canh.” Sắc mặt Lăng Ngạo không tốt, Tô Dục không hỏi gì, đứng lên ra ngoài. Không bao lâu liền bưng một nồi canh nhỏ, và hai cái màn thầu tiến vào.



Lăng Ngạo cả ngày không ăn, thực đói muốn chết, túm lấy một cái màn thầu nhét vào miệng, quản văn nhã hay không. Sau khi ăn xong, Lăng Ngạo đứng dậy đi tới trước giường đơn, đặt mông ngồi xuống.



“Hôm nay ta ngủ ở chỗ ngươi, ta không chiếm chỗ bao nhiêu.” Nói rồi cởi giày, tựa vào giường trong nhắm mắt lại.



Tô Dục thu dọn bàn ra ngoài, lát sau lại bưng nước vào. “Ngươi tẩy một chút đi.”



Lăng Ngạo lười động, không lên tiếng. Tô Dục nhúng khăn rồi lau mặt cho y, còn lau tay và chân, lúc này mới bưng bồn ra.



Lăng Ngạo thầm nghĩ, hài tử này tuy không nói nhiều, nhưng ánh mắt rất tốt.



Khi Tô Dục trở lại, Lăng Ngạo đã ngủ say. Nhìn người đang nằm ngủ trên chiếc giường giản đơn của mình, ngủ không chút phòng bị, Tô Dục cảm thấy trên người nóng lên một cách kỳ lạ. “Ngươi này, thật là.”



Hắn nằm sát cạnh Lăng Ngạo, có thể ngửi được hương tẩm nhàn nhạt tản ra trên người y, lại xích gần một chút, nhìn thấy phần gáy trắng tuyết của y, sao lại có người có phần cổ ưu mỹ thế này, thật đẹp. Nhưng mà, vén hết tóc lên đỉnh đầu, nếu như vậy mà trở mình, thật dọa người a. Tô Dục suy nghĩ lung tung.



Lăng Ngạo ngủ mơ mơ hồ hồ, liền cảm thấy thắt lưng có đặt một cánh tay, cũng không nghĩ quá nhiều, rất tự nhiên co vào trong lòng người bên cạnh, tìm một vị trí mình cho rằng thoải mái để ngủ tiếp, nhưng người bên cạnh ngủ không nổi nữa. Hắn phải gắng to gan đặt tay lên người y, không ngờ y không phản đối, còn co vào lòng mình, động tác này, giống hệt tiểu miêu.



Mở trừng mắt tới sáng, sự thân cận khó có được, hắn không muốn lỡ mất trong lúc ngủ. Tay thông qua y phục có thể cảm giác được thắt lưng của y rất nhỏ, rất dẻo dai, lớn gan dịch xuống dịch xuống, mò đến cánh mông chắc mềm tròn rịa. Rõ ràng là một thân thể giống nhau, tại sao lại cảm thấy thân thể của y gợi cảm như vậy, y đi đến đâu thì mục quang của hắn cũng theo tới đó, y không phải mặt trời, mà là vầng trăng điềm tĩnh, thanh lãnh, cô ngạo, tản phát ra ánh sáng cảm nhân, khiến người ta không thể dời mắt.



Lăng Ngạo ngủ rất ngon, trong mơ mơ hồ hồ cảm giác có người đang rờ mông mình, nghĩ cũng không nghỉ liền đớp một phát lên thân thể đó, cắn chặt, tiếp theo hàm hồ nói: “Để lão tử ngủ.”



Kỳ thật y chưa tỉnh, tất cả đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể, tay Tô Dục không động nữa, phần thịt trước ngực hơi đau, chính là một chút đau đó, lại giống như điểm lên ngọn hỏa diệm muốn bùng cháy trong thân thể hắn, bùng một cái, lan cả toàn thân.



Rất nóng, máu toàn thân đều sôi sục, cả người đều sắp bốc cháy. Hạ phúc đang bị hỏa này thiêu phát đau, nuốt nuốt nước miếng, Tô Dục căng cứng người không biết nên làm sao mới tốt. Lặng lẽ thò một tay vào quần, duy trì một tay sờ trên mông y, một tay giải quyết dục vọng muốn trào ra của mình.



Lăng Ngạo ngủ rất say, cho đến khi Tô Dục phủ một chiếc khăn mát lạnh lên đầu y, mới tỉnh lại: “Làm gì?” Thập phần bất mãn, lại phát hiện thanh âm khàn khàn, cổ họng đau rát.


Tô Dục chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ôm y vào trong xe, cũng đặt bao hành trang vào, rồi đóng cửa, hắn ra ngoài đánh xe, xe ngựa run lắc đi về phía trước, y không hỏi, Tô Dục cũng không nói.



Cứ vậy gặp được thôn trấn thì dừng lại, cách ngày lại lên đường, mỗi ngày y vẫn phải uống dược, sau đó Tô Dục dứt khoát đeo ‘tẩm ngọc’ lên cổ y luôn, y uống dược rồi sẽ ngậm một lát, không khó chịu nữa thì mới nhả ra, uống trung dược không còn muốn ói nữa.



Tấn Dương thành là một toà thành không nhỏ, sau khi đến đây, Tô Dục không vội vã lên xe ngựa đi khỏi, mà thuê hai gian phòng, hai người họ mỗi người một gian trọ lại.



Lăng Ngạo không hỏi hắn lại sao phải ở lại đây, tên kiệm lời Tô Dục cũng không đề cập tới. Chỉ là Tô Dục mỗi ngày đều ra ngoài, khi trở về sẽ mang theo đồ ăn đồ dùng. Y có một loại ảo giác, sao lại cảm thấy hài tử này xem y là phế vật, ngày ngày chiếu cố y một cách hết sức đương nhiên, trước giờ không một câu oán thán.



“Ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài một chút.” Mấy ngày rồi, Lăng Ngạo cũng không nhớ rõ là mấy ngày, đến nơi này nói ít thì cũng đã được nửa tháng, đây là lần đầu tiên Tô Dục nói chuyện với y. Bình thường hắn không nói, y cũng không có gì đáng nói. Dù sao tâm tình y không dễ chịu, cũng không thích mở miệng, y chính là người khó chịu thế đấy.



“Được.” Khi Lăng Ngạo ra ngoài, vẫn mang gương mặt mười hai mười ba tuổi, thân hình đơn bạc, nhưng lại cao ngất ngưỡng.



Y phát hiện Tô Dục rất thích nắm tay y, y không giãy ra, cũng không nói gì, có vài chuyện không nói ra vẫn tốt hơn.



Tô Dục dẫn y tới một khu rừng rậm, trong rừng có căn nhà gỗ mới xây, còn tỏa ra hương thơm của gỗ mới, mấy ngày nay hắn đi sớm về khuya là vì xây căn nhà gỗ này?



Trong rừng hoa thơm điểu hót, không khí thanh mới, có cảm giác như thế ngoại đào viên, người sống ở đây nhất định sẽ thoải mái thư sướng. “Khu rừng này là của nhà ai? Ngươi xây nhà trong đây chủ nhân người ta nếu biết được, không phải sẽ thả chó cắn chúng ta sao?”



“Ngươi thích, thì nơi này là của ngươi.” Tô Dục nói xong kéo tay y đi vào, bên trong là hai gian phòng rất đơn giản, một phòng lớn một phòng nhỏ, còn thêm một tiểu thính.



Trong phòng lớn có giường mới cứng, tủ, còn có bàn, ghế, toàn bộ đều là màu sắc nguyên thủy, Lăng Ngạo rất thích, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo. Trên giường có chăn nệm mới tinh. Tiểu tử này nhìn lúc nào cũng rầu rầu không lên tiếng, nhưng rất tỉ mỉ.



“Gian phòng này cho ta?” Lăng Ngạo dùng tay vạch qua không trung, hỏi.



Tô Dục gật đầu, Lăng Ngạo đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa ra, thì có thể ngửi được hương thơm của hoa cỏ lẫn trong không khí, thật tốt. “Ta rất thích, cảm ơn.” Thành tâm cảm tạ, nếu có người tận tâm làm tất cả cho ngươi, chỉ vì muốn thấy được nụ cười của ngươi, vậy thì ngươi có phải nên thành tâm cảm tạ không.



Tô Dục lưu y lại đây, sau đó cưỡi ngựa ly khai, không bao lâu lại trở về. Hắn đi lấy đồ đạc trong gian phòng họ thuê, đương nhiên có bộ dao mà y trân quý nhất.



Lăng Ngạo cầm tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa ra trước mặt Tô Dục, sắc mặt Tô Dục trầm xuống trừng mắt nhưng không nhìn y, mà là chăm chăm nhìn tờ ngân phiếu, trong mắt nếu có thể nổi hỏa, nhất định đã thiêu cháy tờ ngân phiếu.



“Đừng tức giận, chúng ta cũng phải ăn phải mặc, khu rừng này nghĩ chắc ngươi cũng tốn không ít tâm tư, bên phía chủ nhân ngươi cũng đừng làm họ chịu thiệt, ta mới có thể yên tâm ở lại đây.” Vỗ vỗ vai Tô Dục, Lăng Ngạo biết hắn đã hiểu rõ ý của mình.