Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 36 : Chạy tới chạy lui lại trở về nguyên điểm

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Vui mừng, an ủi toàn bộ dâng lên trong lòng, Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ nhào tới, kéo tay Tô Dục nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi sẽ tới mà!”



“Ta dẫn ngươi đi.” Tô Dục kéo tay Lăng Ngạo, dự tính ra ngoài.



“Đợi đã. Bọn họ vừa mới đi, chỗ này tạm thời là nơi an toàn. Nếu bọn họ đã muốn bắt sống ta, vậy thì sẽ không bức chết ta.”



“Ngày mai, sẽ không dễ đi nữa.” Tô Dục kiên trì muốn đi, Lăng Ngạo vẫn nhớ mong dao của y. “Dao của ta vẫn còn trong nhà.”



“Sau này ta sẽ đi lấy.” Tô Dục kéo tay Lăng Ngạo, cẩn thận đi ra ngoài, nhân lúc trời tối, sắc trời còn đậm, lúc này không đi, đợi đến ngày mai vạn nhất đối phương triệu tập nhiều người tới tra xét, thì bọn họ muốn đi cũng khó.



Lăng Ngạo bị Tô Dục kéo đi, liều mạng mà chạy, Tô Dục kéo y chạy đâu thì y chạy theo đó. Y sam bị nhánh cây vướng rách, y cũng không quản, mặt bị lá cây cọ xát sinh đau, y cũng không có tâm tình hỏi.



Trước giờ chưa từng chạy như vậy, chạy tới mức sắp đứt hơi. “Tô Dục, ta chạy không nổi nữa.” Khi họ chạy qua bên kia núi, ra được đường lớn, Lăng Ngạo kéo tay áo Tô Dục, cổ họng khản đặc nói.



Tô Dục ngồi đưa lưng cho Lăng Ngạo, ý bảo y leo lên, hắn sẽ cõng y. “Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi.” Lăng Ngạo dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt cho Tô Dục.



Tô Dục nhìn trời. “Đi thôi.” Tô Dục giống như tiểu thú bị thợ săn vây sát, nhìn đâu cũng thấy nguy cơ. Lăng Ngạo thở dốc một hồi, gượng đứng lên. “Đi thôi.”



Không dám dừng lại, bọn họ chỉ có thể chạy không ngừng, chạy thẳng tới một tiểu trấn khác, Tô Dục thay đổi hết ngoại hình cơ bản của Lăng Ngạo ở ngoài trấn, cũng không biết trên mặt trên cổ y bị bôi cái gì, bôi xong da liền đen đi, những nơi da thịt tuyết trắng lộ ra ngoài đều bị bôi một lượt.



Lăng Ngạo nhìn hình tượng hiện tại của mình, đủ sa sút a. Y sam toàn bộ bị rạch hư, giày cũng bị rách, mặt lại đen thui. Thiệt giống y như ăn xin.



Vào tiểu trấn, Tô Dục an trí Lăng Ngạo trong một ngôi miếu đổ nát bỏ hoang, bên trong vốn thờ cúng vị thần tiên nào đó đã không thể nhìn ra, cũ tới mức ngay cả chuột cũng không có.



“Ngươi đợi ta về.” Tô Dục nói xong muốn đi.



“Này, đừng đi lấy nữa, chẳng qua là mấy cây dao.” Suy nghĩ một chút, hai bộ dao làm sao có thể quan trọng bằng mạng người. Những người đó nhất định đã mai phục, đợi bọn họ tự chui đầu.



Tô Dục ngừng một lúc, mới nói: “Ta đi mua chút gì ăn.” Chạy suốt đêm, hai người cũng đều mệt, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, họ phải tính toán lâu dài.



“Tìm thêm chút nước nữa, khát chết lão tử rồi.” Lăng Ngạo vừa nghe, vội xua tay, bảo hắn nhanh đi. Nói thật, nếu không phải lo lắng mạng nhỏ này, không dễ gì mới được trọng sinh một lần, không cam tâm vứt bỏ như thế. Bảo y chạy đường núi, sau này đánh chết y cũng không đi vào trong núi.
Đều là trò quỷ do tên râu sơn dương làm, Lăng Ngạo rất nhanh đoán chắc. “Ngươi có gặp qua tên râu sơn dương đó không?”



Tô Dục hiển nhiên không hiểu được.



“Chính là một tiểu lão đầu để râu sơn dương, mày rậm mắt to, mặt mũi hung tợn.”



“Thấy.” Tô Dục cuối cùng cũng phản ứng được.



“Lão gia hỏa đó không phải loại tốt lành, ngươi cách hắn xa một chút, bụng hắn toàn nước bẩn.” Lăng Ngạo nói xong lại bĩu môi, nhớ tới tình cảnh gia hỏa đó siết cổ mình chặt muốn chết, muốn đưa mình vào chỗ chết. “Nếu có cơ hội giết hắn, cũng ngàn vạn lần không thể bỏ qua, nhất định phải giết chắc.”



“Giết chắc?” Cái gì gọi là giết chắc.



“Nhất định phải xác định hắn đích thật đã chết mới được. Chết chắc mới có thể.” Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói.



“Ân.” Tô Dục thầm ghi nhớ phân phó của Lăng Ngạo, tên râu sơn dương phải giết, giết chắc.



Suốt đường đi, mọi chuyện đều thuận lợi, đã đến cuối thu, gió dần trở nên lạnh lẽo. “Tô Dục, đêm nay chúng ta nghỉ trong xe ngựa đi, trời càng lúc càng lạnh, ngươi không thể cứ mãi ngủ đêm bên ngoài xe, vạn nhất nhiễm phong hàn thì ai chăm sóc cho ta.”



Lăng Ngạo uống cạn chén nước nóng, kéo Tô Dục chen chút trong thùng xe nhỏ hẹp, cũng còn hơn ngủ trên cây. Hai người đều co ro, hơn nữa còn dựa sát vào nhau mới được, không gian thật sự quá nhỏ. Lăng Ngạo kéo cái chăn duy nhất phủ lên hai người.



“Chúng ta phải qua mấy ngày nữa mới tới được kinh thành, phải quen với việc ngủ chen chút.” Lăng Ngạo kéo cánh tay đang không biết đặt ở đâu của Tô Dục đặt lên thắt lưng mình, vỗ vỗ tay hắn nói: “Ngủ đi.”



Sau đó chính là ngủ chen như vậy, có lúc Lăng Ngạo sẽ hoài nghi Tô Dục có phải cố ý đi chậm hơn không, khiến bọn họ không tới kịp kinh thành, bỏ qua cơ hội thuê ***. Dù sao, như vậy cũng không có gì không tốt, buổi sáng vào thành, tìm khách *** nghỉ chân, có thời gian sẽ trọ một đêm, thả lỏng tay chân.



Quay về kinh thành lần này, là chuyện cách gần một năm, nhưng Lăng Ngạo lại cảm thấy như đã trôi qua mấy đời. Thuê một tiểu đồng tới phủ tam vương gia đưa tin. Trên mặt viết mấy chữ lớn Tô Tử Trúc kính thượng, xem thử có tên nào không có mắt dám chặn thư của y không.



Lăng Ngạo ngồi trong trà lâu đối diện nơi hẹn, mở cửa sổ có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra. Thời gian hẹn gặp, tam vương gia cũng nên tới rồi. Quả nhiên, người đó vội vội vàng vàng đi tới trà lâu, đi vào nhã gian y đã đặt sẵn, trên bàn vẫn như cũ là một phong thư. Tam vương gia xem xong, liền vẫy lui tất cả thị vệ, một mình tới nơi hẹn.



Lăng Ngạo rót sẵn trà chờ tam vương gia, tam vương gia thấy y nhàn tản tự tại ngồi đó phẩm trà, lòng vừa thích lại vừa lo. Hắn không biết trong lòng Lăng Ngạo đang nghĩ gì, chỉ bước nhanh tới ngồi xuống đối diện y.