Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 40 : Trúng xuân dược bị đệ ăn kiền mạt tịnh

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Cá không tới, lại tới một làn khói, Tô Dục ngửi được vị không đúng, liền kéo chăn phủ che cho Lăng Ngạo, nhưng hắn đã ngửi phải, hiện tại người ta không sử dụng gì khác, chỉ chuyên xài ba đồ hạ cấp, như vậy không phải quá lỗi thời rồi sao?



Lăng Ngạo thò đầu ra, cho rằng đối phương đã tới, không ngờ lại không thấy ai, chỉ có một nam nhân đang đỏ mắt. “Ngươi làm sao vậy?”



Y cũng ngửi được hương vị quái dị, còn hít hít mũi, Tô Dục hai mắt trừng đỏ bừng, tên ngốc này, đã che lại cho y, y còn ra ngoài làm gì? Hắn, sắp nhịn không được.



“Hương vị này là gì a?” Tại sao sau khi ngửi thấy, lại có chút hưng phấn. “Không phải là xuân dược chứ?”



Tô Dục gian nan gật đầu, vừa rồi khi mới trúng hắn còn kịp ra ngoài tìm người giải quyết, nhưng nếu đi lại sợ có người gây bất lợi cho Lăng Ngạo, Tô Dục không đi, hiện tại thì muốn đi cũng không được nữa. Không tìm người giải quyết, thì chờ nổ huyết quản đi.



“Không kịp nữa, ta cũng rất khó chịu, đợi tới được chỗ tam vương gia lấy giải dược, chúng ta đều vì không phát tiết mà dục tuyệt thân vong.” Đối với Lăng Ngạo trời lớn đất lớn, mạng là lớn nhất. Không dễ gì mới được sống lại, y sao có thể chết như vậy được.



Hai ba cái thoát sạch y phục của chính mình, nhìn Tô Dục hai mắt đỏ rực, cứ như cơ khát N năm không được giải quyết dục vọng. “Mẹ nó ngươi thoát đi chứ, đợi lão tử hầu hạ ngươi sao?”



Lăng Ngạo chưa gầm xong, đã bị mãnh thú bổ nhào. Tiểu thú phát tình giống như muốn xé xác y nuốt vào bụng, cắn cắn gặm gặm trên người y.



Tay Lăng Ngạo cũng không nhàn tản, mẹ nó, khí huyết toàn thân đều trào tới chỗ đó, còn không làm, nửa đời sau của lão tử có khi không thể mập hợp nữa.



Tay nắm lên nguyên đầu nhiệt hỏa của Tô Dục, vuốt nửa ngày, kết quả không nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng to, càng lúc càng cứng. Phía dưới của y cũng đã nghẹn nãy giờ. Nhìn đệ đệ hai mắt phun ra lửa dục vọng, cắn răng, huynh đệ thì huynh đệ, bảo mạng trước tiên. Đẩy ngã Tô Dục, mở miệng ngậm lấy đồ vật đó của hắn, khi miệng cũng chua xót, lý trí của Lăng Ngạo cũng bị thiêu đốt. Vươn tay men tới phía sau Tô Dục, tiểu thú bỗng chụp lấy tay y, chết cũng không buông.



Không còn thời gian tính toán cái này, đảo người nằm xuống. “Mẹ nó, mau chút.” Lăng Ngạo thập phần phối hợp vòng chân quanh thắt lưng Tô Dục, mẹ nó, tại sao lão tử phải ở bên dưới. Nhìn thứ đó của tiểu tử này, hôm nay chắc chắn mất nửa cái mạng.



Tô Dục nghĩ cũng không nghĩ, hai bàn tay nóng hổi siết lấy thắt lưng tinh tế thon nhỏ của Lăng Ngạo, đâm trụ thiết của mình vào.



“A__ Mẹ nó, ngươi, ư, nhẹ chút…” Nói cũng không ra một câu hoàn chỉnh, Lăng Ngạo nỗ lực thả lỏng ngươi, tên gà tơ này không biết thương người, phát cuồng lên rồi thì thật đáng sợ.



Tô Dục cảm thấy thân thể thư sướng, thì ra cảm giác này tuyệt như vậy, thần trí cũng chỉ thanh tỉnh một lát, rồi bắt đầu điên cuồng trùng kích.”



“Thao! Đợi lão tử làm chết ngươi!” Lăng Ngạo cắn môi dưới, không để bản thân phát ra tiếng. Mẹ nó đau thật mà, nhất định chảy máu.



Có huyết dịch bôi trơn, trừu động trở nên càng thêm dễ dàng, Tô Dục luật động như phát điên, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của Lăng Ngạo, chỉ quan tâm sự thoải mái của mình. Lại thêm dược tính trong thân thể, đang kêu gào đòi cướp đoạt, đòi giải phóng. Đỏ mắt công thành chiếm đất, lần sau va chạm mạnh hơn lần trước, lần sau tiến sâu hơn lần trước. Khoái cảm cứ từng đợt từng đợt ập lên đại não, làm tê liệt tư duy của hắn.



Lăng Ngạo tự điều tiết cho mình, cảm giác đau dần biến mất, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên. Phiêu lượng trong mây mù, như muốn bốc hơi. Bị Tô Dục va chạm khiến mắt nổ đầy sao kim, trong lòng cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ tuân theo cảm giác nguyên thủy nhất.



Tô Dục đem y lật tới lật lui giày vò, thắt lưng sắp bị hắn áp gãy, tên ấu tử đó còn chưa tiết hỏa. Cuối cùng Lăng Ngạo bất kể luôn, nên la thế nào thì la, ân a a a, la đến khàn cổ họng. Trên người y và Tô Dục đều dính bết lại, y nhắm mắt, ngay cả mí mắt cũng mệt tới không thể nâng lên.



Thao! Ta cho ngươi thao, lão tử nếu không thao lại, lão tử sẽ không phải nam nhân!


“Tam vương gia cướp đi mẹ và ngươi, còn đánh mất muội muội. Còn gì nữa?” Tô Dục quay đầu, cảm thấy có ý gì đó trong lời nói của Lăng Ngạo.



“Giả như thân phận của chúng ta?” Lăng Ngạo đứng lại, Tô Dục cũng dừng lại. Tô Dục không lên tiếng, vấn đề này rất nghiêm trọng, nếu hắn thật sự đi giết tam vương gia, vậy tức là sát phụ, thiên lý bất dung.



“Thân phận? Ngươi có ý gì?” Tô Dục nhíu mày thật chặt, mục quang sâu như hàn đàm, không có một chút gợn sóng.



“Ngươi tự mình suy nghĩ đi.” Lăng Ngạo quay đầu đi trở vào, y phải dự tính cho tương lai. Không thể cùng Tô Dục nương tựa nhau nữa, tiểu tử này có tham niệm với huynh trưởng của mình. Tam vương gia thì càng không được, căn bản không phải yêu y, hắn yêu là gương mặt này. Y không muốn làm vật thay thế, cho dù là vật thay thế của cha ruột cũng không được.



Y còn có thể đi đâu? Trời đất rộng lớn, lẽ nào thật sự không có nơi nào cho y dung thân sao? Chẳng lẽ không có một người nào thật lòng yêu y?



Thở dài, nhún vai lắc đầu đi vào. Vào phòng, ngã mình lên giường. Trong đầu là hình ảnh cuộc sống tương lai một mình cô độc đáng thương, mẹ nó thật bi ai mà. Sao y lại thảm đến vậy chứ?



“Phụ thân là ai quan trọng sao?” Tô Dục không có mắt đi theo sau mông y, nghẹn nửa ngày mới nói một câu.



Lăng Ngạo lập tức nhảy dựng khỏi giường, chỉ vào sóng mũi Tô Dục gầm lên: “Ngươi nói có quan trọng không? Nếu ngươi giết người đó, các ngươi, máu chảy trong cơ thể có thể là một, ngươi nói có quan trọng không?”



“Đối với ta mà nói, ai phá hoại gia đình hạnh phúc của ta, kẻ đó chính là thù nhân.” Tô Dục vẫn mang vẻ mặt không có quá nhiều biểu tình, lời nói ra, thì lại khiếp người đến vậy.



”Cho dù hắn là cha ruột của ngươi?” Mắt Lăng Ngạo sắc như lưỡi khoan, lớn tiếng gầm lên: “Trong đầu ngươi chứa cái gì?” Lý luận đạo đức trong đầu hắn, hình như căn bản không đáng nhắc tới. Khái niệm của hắn chính là, khi còn nhỏ, cuộc sống rất hạnh phúc. Sau đó bị tam vương gia phá hoại, cho nên, cho dù tam vương gia là cha hắn, hắn cũng phải giết, tuyệt không chùn tay.



Hiện tại sao nhiều quái thai như vậy? Lăng Ngạo vỗ đầu, y cảm thấy bản thân đã đủ nói rồi, tính tình thay đổi, vô lại không ra gì, một chút tu dưỡng cũng không có. Kết quả gia hỏa này, còn hơn y một bậc.



“Giết hắn rồi, giành lại mẹ, chúng ta về nhà.” Trong đầu Tô Dục chỉ chứa mỗi cái này. Nói hết sức đơn giản, nhưng trên thực tế không phải là chuyện nhỏ.



“Nữ nhân đó, căn bản là một người phàm tục tham sang phụ khó, ngươi cho là nàng yêu tam vương gia? Nàng chỉ yêu tiền vàng kim bảo. Ngươi đón nàng về, ngươi cảm thấy nàng có thể quen được cuộc sống thanh bần sao? Hay là ngươi cảm thấy Tô Mộ Dung có thể tiếp nhận một nữ nhân dễ thay lòng sao?” Lăng Ngạo xâu chuỗi vấn đề, hỏi tới mức Tô Dục nghẹn họng.



Hắn nửa ngày không lên tiếng, Lăng Ngạo thở dài nói: “Ngươi nói xem, một sợi gân, ân oán giữa tam vương gia và Tô Mộ Dung, thì để bọn họ tự giải quyết, ngươi chen vào làm gì? Lại không phải là tam vương gia giết cha mẹ ngươi, thù của phụ mẫu, ngươi không thể không báo. Tam vương gia cướp nữ nhân của y, y đã chọn tránh né giống như con rùa rút cổ, đẩy ngươi ra đi giết nam nhân đã giành thê tử của mình, như vậy là sao? Cho dù y muốn để tam vương gia nếm trải thống khổ bị thân sinh nhi tử truy sát, tam vương gia có để tâm đến thân tình này hay không cũng khó nói, người ta rốt cuộc có đau lòng hay không cũng phải xem lại, ngươi bại não sao, dù có bại não, cũng phải biết tự suy nghĩ chứ?”



Lăng Ngạo gầm xong, Tô Dục trầm mặc. Không thể nói y nói một chút đạo lý cũng không có, đích thật là như vậy, hận đoạt thê theo lý mà nói, nên do tự mình trả. Nói đến cùng, Tô Mộ Dung cũng chỉ là một tên quỷ gan nhỏ, y tự giấu mình, không muốn đối mặt tất cả.



“Y nuôi ta đến lớn, ta cũng phải làm gì đó cho y.” Tô Dục vẻ mặt không phục, nếu có thể chọn lựa, hắn cũng muốn cùng Lăng Ngạo bên nhau. Nhưng Lăng Ngạo không cần hắn, nói họ là huynh đệ, không thể ở bên nhau, đây lại là luận điệu hoang đường gì.



“Ngươi muốn báo ân tình y nuôi ngươi, sau này y già rồi, ngươi chăm sóc y là được. Bưng trà rót nước, giặt áo xoa lưng. Có cần tới mức đi giết cha ruột của mình không? Cho dù không có tình cảm, ngươi thử nhìn xem chiếc cằm của các ngươi, còn có bóng lưng tương tự này, ngươi hạ thủ được sao?” Lăng Ngạo gầm xong. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.



“Cút về phòng của ngươi đi, nhìn cái đầu thiếu gân não của ngươi ta lại tức giận.” Lăng Ngạo thập phần không hình tượng nhấc chân đạp, đạp Tô Dục ra khỏi phòng mình.



Lăng Ngạo buồn bực ngồi lại giường, người ngốc một chút không cần phải gấp, ngàn vạn lần đừng thị phi bất phân, hồ đồ làm loạn. Y thì không thể thị phi bất phân, ân oán của bọn họ không liên quan gì tới y, y mới không thèm chen chân vào. Hiện tại cuộc sống sau này của y còn không phải biết làm sao, quản chuyện rảnh hơi đến mức này là được rồi. Đoạn nhận thức của bọn họ, điều nên nói y đều đã nói, còn lại chỉ cần bảo tên ngốc Tô Dục tự mình suy nghĩ thôi.