Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 47 : Nhân vật mới xuất hiện
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Lăng Ngạo nhìn tình hình này, rướn cổ họng nhỏ trong của Tô Tử Trúc điên cuồng la hét: “Dục nhi, Dục nhi!”
La nửa ngày cũng không có người lên tiếng đáp lại, điều này làm y càng thêm bất an, tiếng gọi cũng thay đổi, không khác gì tiếng khóc. “Tô Dục, hỗn đàn nhà ngươi, nhanh lăn ra đây cho ta!”
La hét một hồi, vẫn không có người để ý tới y, y nhìn Hiên Viên Cẩm đứng kế bên, tức giận. “Thao! Mẹ nó toàn do ngươi cản đông cản tây, bảo ngươi nhanh ra, mẹ nó ngươi cũng không thèm ra. Dục nhi nếu có gì bất trắc, ngươi không xong với ta đâu!”
Hiên Viên Cẩm lúc này cũng có chút khẩn trương, ngươi thử nói xem một người lớn sống sờ sờ như thế, sao tự dưng biến mất được, không phải đi bắt cá sao. Hắn thoát y phục ra, mẹ nó, hắn phải xuống nhìn xem, có phải bị chuột rút chìm dưới đáy rồi không.
Hắn nhảy xuống nước, trong lòng Lăng Ngạo dâng lên được chút hy vọng. Kỳ thật y biết rõ, biết rõ lần hay họa nhiều may ít. Mẹ nó, lần này bất kể là do kẻ nào làm, Lăng Ngạo y cũng sẽ lôi hắn ra, lần này không giày chết tên đó, chữ Lăng của y cũng không cần viết nữa.
Khi Hiên Viên Cẩm lên bờ, cũng trầm mặt. Lần này tiêu rồi, nghe nói mí mắt giật cũng không cần phải có nguyên nhân gì, nhưng lần này xảy ra chuyện rồi, hắn vừa thấy điệu bộ Lăng Ngạo sắp rớt cả mặt xuống chân, trong lòng cũng thấp thỏm: “Tử Trúc…” Nhẹ gọi một tiếng, mí mắt Lăng Ngạo không chớp lấy một cái, cầm giày Tô Dục lầu bầu một câu: “Về thôi.”
Hiên Viên Cẩm mặc lại y phục, khi vào trong trướng, Lăng Ngạo đã chuẩn bị xong nước nóng. “Tắm một chút, xua hàn khí, ngươi đừng sinh bệnh.”
Hiện tại tâm tư của y toàn bộ đặt trên người Tô Dục, không có tinh lực phân cho Hiên Viên Cẩm nữa. Nếu Hiên Viên Cẩm lại có chuyện gì, một nửa bầu trời còn lại của y cũng đổ sụp.
Hiên Viên Cẩm cảm thấy ấm lòng, Lăng Ngạo đối với hắn vẫn rất tốt. Lúc này còn có thể nhớ tới hắn, khiến hắn cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ tim dâng lên mặt. Nhớ lại tình cảnh lúc y lần đầu cứu hắn, trong lòng cũng cảm thấy bình ổn nhiều.
“Tử Trúc, ngươi đừng lo lắng quá, ta sẽ phái người đi tìm.” Hiên Viên Cẩm biết Tô Dục rất quan trọng trong lòng Lăng Ngạo, cho nên, Tô Dục tuyệt đối không thể có chuyện gì.
“Ân. Chuyện này nhờ ngươi rồi.” Lăng Ngạo nói xong chuẩn bị giấy bút, y dùng bút lông tự chế viết một phong thư cho tam vương gia. Nội dung cụ thể trong thư như sau:
Tam vương gia:
Dục nhi gặp nạn, hiện tại mất tích. Nếu ngài thuận tiện, xin giúp tìm kiếm. Đa tạ.
“Ngươi tự phát ngốc ở đó đi, ta buồn ngủ rồi, ngươi phát ngốc đủ, vận công xong thì gọi ta. Ta phải chợp mắt một lát. Tối qua nằm mơ thấy quỷ, quỷ áp thân, sáng nay thân thể còn đau nè.” Tiểu hài tử đó cũng không xem bản thân là người ngoài, lầm rầm rù rì nói liên mồm, sau đó thì ngủ, cuối cùng mới được an tĩnh.
Tô Dục thử động cánh tay, dùng sức hít thở, nước này đích thật có một cỗ dược vị. Nhanh chóng vận công, bất kể thế nào, đối phương là cứu hắn. Thì dù sao cũng phải gọi là ân nhân, sau này sẽ cảm tạ.
Võ công của Tô Dục không thấp, nhưng vẫn là người bình thường. Hắn không phải bách độc bất xâm, người ta dùng dược, hắn tránh không được, đương nhiên, cũng chỉ oán bản thân không hiểu thế sự, hắn quá ngốc. Lần này cũng coi như chịu thiệt được giáo huấn, giáo huấn này tuy tàn nhẫn một chút, đau một chút, nhưng cũng đích thật nhớ rõ trong lòng, thực sự tồn tại, xem hắn có dám không nhớ giáo huấn này không.
Tiểu hài tử ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, Tô Dục cũng ngủ luôn trong nước, tiểu hài tử đó bắt mạch cho Tô Dục, rất bình ổn, không chết được.
“Tên đầu to, ta cứu ngươi, sau này ngươi phải giúp ta làm công chuyện a, nếu không ta thiệt chết rồi, ngươi đồ to đầu, vậy mà ta còn phải cõng ngươi.” Tiểu hài tử đó, dùng chăn bọc Tô Dục lại, ngay cả y phục cũng không mặc, trước khi đi, châm lửa đốt gian nhà nhỏ, coi như hủy thi diệt tích.
Suốt đường đi đi dừng dừng, đốt không phải mười cái thì cũng tám cái nhà nhỏ cũ nát, nhóc đang chơi trò tìm kếm với ai sao? Tô Dục trăm suy ngàn nghĩ không hiểu, cuối cùng hắn thật nhịn không được, mở miệng: “Ngươi cứ châm lửa như vậy, người ta thuận theo dấu đốt nhà của ngươi cũng tìm tới được.”
“Chính là cho hắn tìm tới a, nếu không người đó phải đi đâu tìm ta? Thiên hạ này lớn như vậy, đợi hắn tìm được ta, ta đã biến thành lão đầu rồi!” Tiểu hài nhi vác hắn lên vai tiếp tục lên đường.
Vết thương chậm rãi khỏi, kỳ thật hắn có thể tự đi, nhưng không có y phục, hắn cũng không thể trần trụi, khi nói với tiểu hài tử, tiểu hài tử bảo: “Ta cõng ngươi, vết chân lưu lại mới sâu, tên quỷ nhà ta mới có thể tìm tới, nếu lưu vết chân quá nhạt vạn nhất không tìm được thì làm sao?”
Đây là luận điệu hoang đường gì a!
Không có y phục, có người vui vẻ vác hắn, cũng đỡ nhọc hắn đi, dù sao vết thương trên chân cũng không tiện đi nhanh, làm một kẻ bán tàn phế thì cứ làm vậy.
Tô Dục bị tiểu hài tử vác đi loạn khắp thế giới, Tô Dục phát hiện có hai lần bọn họ đều vòng trở về nơi đã đốt nhà trước đó. Tiểu hài tử lạc đường rồi, sau đó còn chết không chịu thừa nhận, nhất định bảo nơi nhóc đốt không phải nơi này, chỗ này là người khác đốt.
Tô Dục không nói nên lời, chỉ hy vọng thân thể mau khỏi, sau đó trở về bên cạnh huynh trưởng.