Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 50 : Tình ái giản đơn
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Nam nhân cúi đầu nói gì đó bên tai nhóc, nhóc lập tức xua hết buồn bực, cười tươi rói. Lúc này mới chịu chẩn mạch cho Lăng Ngạo, chẩn mạch xong, đổ ra một viên dược hoàn, dược hoàn đen thui, không giải thích gì chỉ trực tiếp nhét vào miệng Lăng Ngạo.
Hiên Viên Cẩm ngại thể diện của nam nhân nên không lên tiếng, Tô Dục thì rất tin tưởng Thập Tam, hai người họ cứ đứng nhìn Thập Tam thô lỗ nhét được hoàn vào miệng Lăng Ngạo. Nếu lúc bị đối đãi thô lỗ thế này mà Lăng Ngạo còn không tỉnh, thì thật sự đã biến thành hoạt tử nhân.
“Thao! Ai hãm hại miệng lão tử?” Lăng Ngạo lập tức bật dậy như một khối thuốc nổ, dọa hết mọi người trong phòng.
“Ca..” Tô Dục ngẩng đầu, nhìn Lăng Ngạo chăm chú, nước mắt lưng tròng.
Lăng Ngạo ngây ra, âm thanh này quá quen thuộc, y nhìn theo hướng đó, Tô Dục trừng to hai mắt, đỏ như mắt thỏ, Lăng Ngạo nhìn chăm chăm nửa ngày, giống như đang xác định bản thân có phải nhìn thấy ảo giác. Cuối cùng thấy Tô Dục thập phần không hình tượng khóc lớn mới tin là bản thân không phải đang xuất hiện ảo giác, đích thật là Tô Dục còn sống khỏe trở về.
“Tiểu tử thúi!” Lăng Ngạo không nghĩ gì cho ngay một bạt tai. “Cho ngươi đi bắt cá! Lão tử có nói muốn ăn canh cá sao? Ngươi còn dám không nghe lời nữa, lão tử đánh chết ngươi!”
Tô Dục quỳ ở đó mặc Lăng Ngạo dùng cánh tay không chút sức lực tát mình. “Nói! Ngươi còn dám không nghe lời chạy lung tung nữa không?” Lăng Ngạo trước giờ không sợ người khác biết tính khí của mình không tốt, dù sao y chính là như vậy, ai thích nói gì thì nói.
“Không dám nữa.” Tô Dục ôm y khóc lớn, vùi đầu vào thắt lưng Lăng Ngạo, hít đủ hương vị trên người y, cảm thấy đặc biệt an tâm.
“Ngoan, sau này đừng chạy loạn.” Lăng Ngạo ôm đầu Tô Dục, sau đó ngất xỉu trên vai hắn. Cỗ sức lực đanh đá trước đó có lẽ là do nộ hỏa công tâm tạo nên, lúc này nộ hỏa đã tan, người liền giống như quả bóng xì hơi, lập tức xẹp lép.
Cũng may lần này y chỉ là ngất xỉu, viên dược hoàn màu đen của Thập Tam có thể cứu mạng, chỉ cần còn hơi thở thì còn cứu được. Đó là sư phụ nhóc cho nhóc để bảo mạng a, nhóc tiếc nuối vô cùng. Chỉ là nhóc nghĩ, cứu sống người này rồi, người này có thể dạy nhóc làm sao cắn được vết răng đẹp như vậy lên người nam nhân của mình, đừng khó coi giống như chó cắn.
Tư duy đơn giản như thế, làm thiếu niên thật tốt.
Sau khi Tô Dục an toàn trở về, trạng thái tinh thần của Lăng Ngạo cũng ngày một tốt hơn. Thập Tam ngày ngày đi theo sau mông hai người, cũng sắp trông mong đến lồi mắt, vậy mà hai người này cũng không chịu cắn nhau.
“Đây là tiểu hài tử nhà ai, sao luôn đi theo đại nhân như vậy?” Lăng Ngạo nhìn hài tử khả ái, ngày ngày nhìn chăm chăm vào miệng mình, còn cho rằng bản thân ăn thứ gì không lau sạch miệng. Kết quả lau mấy lần, đều không có vết bẩn. Cuối cùng, y xác định hài tử này có thói quen nhìn miệng người khác.
“Tử Dục, ngươi bảo y cắn cổ ngươi đi, ta học theo.” Thập Tam cuối cùng chịu không nổi, nói thẳng ra yêu cầu không chút tị hiềm. Dù sao nhóc và Tô Tử Dục đã quen thuộc, hơn nữa nhóc còn từng cứu mạng hắn, chắc sẽ không bị cự tuyệt.
“Chuyện gì vậy?” Lăng Ngạo quay đầu hỏi Tô Dục, Tô Dục đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn nói: “Lần trước khi ta được nó cứu, nó thấy vết răng ngươi cắn trên cổ ta. Nó bảo vết răng rất đẹp, nhất định muốn học, lần này nó đến biên quan, chính là, chính là…”
Lăng Ngạo đã hiểu, tiểu hài tử này sợ là không biết cách tạo hôn ngân, chỉ đơn giản dùng răng cạp, cho nên, mới mặt dày ngàn dặm truy tới đây bái sư, thật có đủ nghị lực mà, nói ra thì có ai sẽ tin?
Thành, ta sẽ cho tiểu thí hài ngươi mở rộng nhãn giới, xem lão tử cắn thế nào, học xong càng nhanh thì càng mau biến đi chỗ khác, đừng cứ mãi theo sau mông lão tử.
Lăng Ngạo chưa nói xong, mặt Hiên Viên Cẩm đã rũ xuống. Lăng Ngạo cười hôn môi hắn, không vươn lưỡi ra, chỉ chạm nhẹ một cái. Cắn lỗ tai hắn nói: “Ta dùng tay vậy, ủy khuất ngươi vài ngày, đợi thân thể ta khỏi rồi sẽ cho ngươi ôm. Ôm đủ luôn!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nói xong cũng không đợi Hiên Viên Cẩm có đồng ý không, y men tay vào trong tiết khố của Hiên Viên Cẩm, dùng móng tay xấu xa gảy gảy lên căn nguyên nóng bỏng đó.
Hiên Viên Cẩm hừ một tiếng, hai mắt đỏ sậm, cong người chủ động đòi hỏi. Lăng Ngạo cười nhẹ, vừa cắn tai hắn, vừa dùng ngón tay bao bọc thứ đó của hắn, vuốt lên vuốt xuống, càng vuốt càng nóng. “Tử Trúc!” Hiên Viên Cẩm cảm thấy chịu không nổi nữa, dục vọng đã ngẩng đầu, huyết dịch toàn thân đều lao tới phần dưới của hắn, rất nóng, hắn cần giải phóng.
“Ta cũng yêu ngươi, rất yêu.” Lăng Ngạo tiến sát lại, lần này chủ động vươn lưỡi ra giao triền. Tay cũng gia tăng lực độ, bao lấy, thao lộng. Y thích như vậy, thích nam nhân này khi ở bên mình sẽ ý loạn tình mê, dáng vẻ này chỉ có y mới có thể thấy, sao y có thể dễ dàng trao cho người khác.
Y yêu nam nhân này, y tự biết rõ. Không chỉ đơn giản vì bản thân Tô Tử Trúc ở sâu trong tâm hồn, mà chính là y, cũng yêu nam nhân này.
Hắn đa nghi, thông minh, lại bá đạo. Niên kỷ trẻ như thế, lại có thể làm tướng quân, thì có nghĩa là rất tài năng.
Dù sao, y thích hắn. Nam nhân này cũng có một chút cố chấp, yêu y hơn cả bản thân. Như vậy là được rồi, y rất thỏa mãn.
Nam nhân càng lúc càng thở gấp, y hiểu điều này có nghĩa là gì. Sau khi dục vọng của Hiên Viên Cẩm được giải phóng, Lăng Ngạo tìm một miếng khăn lau tay, vẫn duy trì tư thế nửa úp sấp trên người hắn. “Hiên Viên Cẩm, ngươi nói với tính khí của ta, ngươi có thể chịu được cả đời không?”
Hiên Viên Cẩm đang còn lơ lửng trên mây, vẫn đang hồi vị lại cảm giác vừa rồi. Vừa nghe câu này, lập tức từ trên trời rớt xuống. “Có ý gì?”
“Ngươi đừng khẩn trương, ta chỉ nói tính tình ta xấu như vậy, ngươi có thể sủng ta cả đời không phiền chán sao?” Lăng Ngạo hơi ngẩng đầu, đặt cằm lên ngực hắn, nhìn vào mắt hắn.
“Đương nhiên có thể!” Hiên Viên Cẩm vừa nghĩ đến những ngày tên hỗn tiểu tử Tô Dục đó mất tích, người trong lòng cũng như mất đi hồn phách, hắn vừa đau lòng vừa khổ sở, hiện tại không dễ gì mới khổ tận cam lai, sao hắn có thể để chuyện này dẫm lên vết xe đổ. Thương y sủng y, cũng phải khóa chặt y bên cạnh hắn.
“Vậy thì được, đợi chúng ta già rồi, khi biến thành tiểu lão đầu, chúng ta có thể cùng ngắm tịch dương.” Kỳ thật Lăng Ngạo chưa từng nghĩ tới chuyện xa vời như thế, chuyện của mười mấy năm sau, nghĩ đến làm chi, có nghĩ cũng không nhất định sẽ bước đi theo dự tính, nói như thế này, cũng chỉ cho mọi người cao hứng mà thôi.
“Ân, ta sẽ luôn bên ngươi.” Hiên Viên Cẩm hôn lên môi y, càng ôm chặt hơn, lúc này mới cảm thấy y chân chân thật thật đang ở bên hắn.
Hiên Viên Cẩm phải đi luyện binh, Lăng Ngạo không có chuyện gì cùng Thập Tam nghiên cứu xem hôn ngân thế nào thì đẹp hơn. Nam nhân của Thập Tam thì cùng Tô Dục mài giũa thân thủ ở một bên, võ công của hai người họ sàn sàn như nhau. Lăng Ngạo nhìn một hồi, thấy Thập Tam ngáp một cái, liền hỏi: “Ngươi cảm thấy họ rất nhàm chán sao?”
“A! Ngày ngày luyện võ thì thật nhàm chán, sư phụ ngày ngày bắt ta luyện công, ta không luyện, hắn liền mắng ta là đồ lười. Ta bỏ trùng vào ly trà của hắn, hắn liền mắng ta tiểu phôi đản, sau đó bắt luyện võ lâu hơn nữa, thật vô vị.” Thập Tam chu chu miệng, giống như những ngày đó lại xuất hiện trước mắt.
“Ha ha, ta cũng không thích luyện võ lắm, võ công của ta rất kém. Nhiều lắm cũng chỉ có thể đối phó với đồ đầu đường xó chợ.” Lăng Ngạo tự biết rất rõ.