Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 59 : Ân oán đã là chuyện cũ

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Tô Mộ Dung nhìn nam nhân mình đã từng tín nhiệm, trong lòng chợt dâng lên một chút ấm áp. Y quay lại nhìn hoàng thượng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có chết cũng không làm theo nguyện của ngươi!” Tô Mộ Dung hận hoàng thượng, nếu không phải hắn, y vẫn sống yên cùng nữ nhân của mình, bọn họ vẫn là bằng hữu.



Nhưng hiện tại, vì sự ghen tỵ của hắn, bằng hữu biến thành thù địch, còn khiến y căm hận lầm Hoàng Phủ Diệu Dương mười mấy năm nay, đó là bằng hữu chi giao của y. Tuy hắn từng làm chuyện vô sỉ với y, nhưng trong sự căm hận của y, việc đó không chiếm bao nhiêu phần.



“Hận đi, hận còn tốt hơn là quên lãng. Nếu ngươi quên trẫm, trẫm mới sợ.” Hoàng đế nói xong muốn hôn Tô Mộ Dung, Lăng Ngạo mở miệng thật lớn, hiện tại, người đã bốn mươi tuổi còn diễn màn này, thật sự chịu không nổi, sức mạnh của ái tình thật vĩ đại, có thể khiến một nam nhân y quan chỉnh tề biến thành cầm thú.



Khi hoàng thượng nhìn Lăng Ngạo, dù có dục niệm, nhưng cũng áp xuống, xem ra ma lực của y không đủ lớn. Không bằng lão đầu tử đã bốn mươi tuổi đó.



“Có phải ta không có mê lực không?” Lăng Ngạo cắn tai Tô Dục hỏi hắn.



“Không, rất có mê lực.” Tô Dục trả lời khiến y an tâm. Lăng Ngạo thỏa mãn gật đầu, thoải mái hơn nhiều, cúi đầu, tiếp tục xem kịch.



“Hoàng huynh, ngươi buông Dung đệ ra!” Tam vương gia khẩn trương, đi tới kéo tay hoàng đế.



“To gan!” Hoàng đế gầm lên, nhưng chết cũng không chịu buông tay Tô Mộ Dung. Tình huống này không tốt lắm a, tay của hoàng đế có thể tùy tiện kéo hay sao?



“Hoàng Phủ Diệu Minh, ngươi buông ra!” Tô Mộ Dung gầm xong co chân phải lên, đá ra, mũi chân vừa hay đá trúng đầu hoàng đế.



Oa, Tô Mộ Dung thật lợi hại, ngay cả đầu của hoàng đế ngươi cũng dám đá, liệu có bị tội tru di cửu tộc hay không a? Ngàn vạn lần đừng liên lụy ta!



“Mộ Dung! Ngươi thế nhưng dám đá trẫm!” Hoàng đế hiển nhiên cũng không dám tin, nói thế nào hắn cũng là nhất quốc chi quân, thế nhưng bị người đá vào đầu sưng một cục, mặt mũi của hoàng đế hắn mất hết rồi.



“Đá ngươi là còn nhẹ đó! Ngươi đường đường nhất quốc chi quân, lại đi cướp thê tử của bình dân, ngươi làm hoàng đế mà không biết liêm sỉ, còn sợ bị người đá sao?” Tô Mộ Dung nói xong tấn công hoàng đế, vận chưởng phong, mang theo sát ý nồng đậm lao về phía hoàng đế.



“Mộ Dung, ngươi thật sự hận trẫm thế sao?” Hoàng đế hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.



“Ngươi nói xem? Hoàng Phủ Diệu Minh, hôm nay ta quyết lấy mạng chó của ngươi, ân oán nhiều năm nay cũng phải kết thúc rồi.” Tô Mộ Dung chiêu chiêu tấn công vào tử huyệt của hoàng đế, chỉ cần bị trúng một chiêu thì không chết cũng tàn phế. Hoàng đế vừa tránh vừa tức giận gầm lên: “Trẫm có chỗ nào không tốt?”



Kháo! Tại sao bất kể niên kỷ lớn nhỏ, bất luận nam nữ khi bị người ta cự tuyệt đều hỏi câu này vậy, câu này lưu hành dữ vậy sao.



“Không nhìn trúng ngươi, chỗ nào cũng không tốt, nhìn trúng ngươi, chỗ nào cũng tốt.” Tô Mộ Dung miệng đáp trả, nhưng động tác ở tay không chút chậm trễ, chiêu thức càng thêm lợi hại, như gió bão giận dữ đổ ụp lên người hoàng đế, hoàng đế không tránh nữa, bắt đầu phản kích.



Hai người đều là cao thủ, huơ chưởng huơ quyền tốc độ cực nhanh, khiến Lăng Ngạo nhìn tới hoa cả mắt, có chút tương tự như đánh đấm qua lại trong ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’.
Hiên Viên Cẩm cũng không rảnh rỗi, muốn khiến nữ nhân đó không thể gả vào nhà hắn, vậy thì phải để nàng ta gặp được người nam nhân mà nàng ta cho là tốt hơn cả hắn, trong quan viện tốt nhất hắn tìm được nam nhân phong lưu anh tuấn để theo đuổi Phượng Hoàn, một cảnh tượng tình cờ gặp gỡ, không tin Phụng Hoàn không để tâm đến người kia.



Chỉ nửa tháng, hoàng hậu đã rớt đài. Hoàng thượng phế hoàng hậu, biếm vào lãnh cung.



Thân sự của Phụng Hoàn và Hiên Viên Cẩm cũng thất bại, Lăng Ngạo thỏa mãn trở về biên quan. Trước khi đi y nói một câu với tam vương gia: “Thích một nam nhân không phải chỉ dựa vào miệng nói là xong, nam nhân phải thừa nhận áp lực rất lớn, nếu thật sự yêu y thì nên tìm y về.”



Tô Mộ Dung chỉ có một nơi có thể trở về, nói địa điểm cho tam vương gia. Đi hay không đi là chuyện của tam vương gia, có dũng khí thì nên đi, dù sao bọn họ không còn trẻ nữa, không còn bao nhiêu cái mười mấy năm để mà lãng phí.



Trước khi đi bọn họ gặp mặt nữ nhân đó một lần cuối cùng, trong nửa tháng ngắn ngủi nữ nhân đã già đi rất nhiều. Tinh thần rất kém, khi thấy hai người đến, nàng rất cao hứng, mẫu tử ba người cùng dùng cơm, khi nàng nhìn thấy ánh mắt Tô Dục nhìn Lăng Ngạo, do dự một lúc mới mở miệng: “Các ngươi, tương lai cũng dự định sống thế này sao?”



“A, tạm thời thì thế này, tương lai chắc ngươi không thể ôm tôn tử rồi.” Lăng Ngạo gắp đồ ăn cho nữ nhân, y chỉ có thể nói xin lỗi, y vẫn thích nam nhân hơn. Nữ nhân quá yếu đuối, động một chút là khóc, khiến y phiền lòng.



“Cũng được. Các ngươi chăm sóc cho nhau ta cũng yên tâm.” Nữ nhân nhìn Lăng Ngạo, yếu ớt nói: “Ngươi vẫn như trước đây, một chút cũng không đổi.”



“Y sẽ không trở về kinh thành nữa, ân oán ở đây đều đã xong rồi.” Thật ra Lăng Ngạo hy vọng mỗi người đều có cuộc sống của mình, đều có thể vui vẻ.



“Ta biết, y không nguyện ý gặp mặt những người có lỗi với y nữa.” Nữ nhân nói xong thở dài, sau đó ngẩng đầu dùng khẩu khí dò hỏi hỏi y: “Nếu mẹ muốn tái giá, các ngươi liệu có xem thường mẹ không?”



Lăng Ngạo nhíu mày, tái giá?



“Sống vinh hoa phú quý nhiều năm như thế, kỳ thật ta không hề vui vẻ. Tam vương gia căn bản không chạm vào ta, ta biết hắn không thích ta. Ta muốn có cuộc sống bình thường, từ bỏ tất cả, tìm một hán tử nông gia, cơm canh đạm bạc cũng được, chỉ cần có người chia sẻ ấm áp.” Nữ nhân đã quá tịch mịch, mười mấy năm nay, nàng đã đạt được ước muốn ban đầu, nhưng đồng thời nàng cũng mất đi thứ quan trọng nhất.



“Cũng tốt.” Lăng Ngạo mỉm cười nói: “Nên dụng tâm chọn lựa cuộc sống.”



Nữ nhân nghe thấy y khích lệ, cảm động đỏ mắt. Nàng vốn muốn chết cho xong, nhưng nàng lại nguyện ý sống tiếp, dùng ký ức hạnh phúc không bao nhiêu của nàng để tiếp tục sống. Ít nhất nàng có hai nhi tử, khi muốn gặp, nàng có thể gặp chúng.



“Chúng ta ở tại biên quan, nếu ngươi có chuyện cần thì đưa tin tới cho ta.” Lăng Ngạo không mặc kệ nàng, mặc nàng tự sinh tự diệt, nàng là một nữ tử, nữ tử trong mắt y là đại biểu cho sự yếu thế, cần có nam nhân chăm sóc.



“Được.” Nữ nhân rất cảm động, khi nhìn sang nhi tử còn lại, trong mắt lộ ra sự phức tạp, sự ra đời của nhi tử này được Tô Mộ Dung mong đợi, nhưng lại bị thân sinh phụ thân của mình không ngó ngàng. “Mẹ sinh lỗi các ngươi, hôm nay các ngươi nhất định phải hạnh phúc.”



“Chúng ta hiện tại rất hạnh phúc.” Tô Dục đáp lại, hắn không giỏi nói chuyện, nhưng hắn nguyện ý nói cho nàng biết cuộc sống hiện tại, chính là điều mà hắn muốn. Chỉ cần sống bên ca, thì đã rất hạnh phúc.