Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 61 : Nam nhân không ở nhà
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Hạ Hầu Viêm vẫn ở mãi chỗ Hiên Viên Cẩm không chịu đi, ngày ngày vô sự liền đi tìm Lăng Ngạo đấu võ mồm, Lăng Ngạo chịu không nổi sự dài dòng của hắn, lớn tiếng cảnh cáo: “Nếu còn làm phiền lão tử, ta rạch chết ngươi!” Lấy ra bộ dao phẫu thuật sáng choang sắc bén.
“Tử Trúc, những thứ này của ngươi ta đã sớm nghe qua rồi, có thể cứu mạng người, chỉ là chưa có duyên nhìn thấy, ngươi cho ta thử kiến thức một chút đi.” Hạ Hầu Viêm không chút để ý đối với sự tức giận của Lăng Ngạo, còn mặt dày đi theo cạnh y.
“Đợi ngươi chết rồi thì lại tới tìm ta, có lẽ ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút.” Cầm dao phẫu thuật, vì không để bản thân quên hết sạch kỹ thuật, nên cứ hai ngày Lăng Ngạo sẽ giải phẩu một chú thỏ con, hoặc giải phẩu một con dê con, thậm chí ngay cả chuột y cũng đem ra giải phẫu.
Tại nơi này không có người bị bệnh bị thương gì để y trị liệu, chỉ có khi đánh trận, mới có thể dùng tới y. Lăng Ngạo thở dài, có lẽ y thật sự nên suy nghĩ tìm ngành nghề thứ hai thôi, còn tiếp tục thế này, thật sự biến thành tiểu bạch kiểm a, để nam nhân dưỡng. Nhớ lại năm đó y là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu rất có năng lực cũng rất nổi tiếng, hiện tại lại lạc đến bước đường này, thực cũng có chút mất mặt.
“Hiên Viên Cẩm, lúc nào thì có thể đánh trận?” Lăng Ngạo nằm sấp trong ngực Hiên Viên Cẩm ngẩng đầu hỏi y: “Ngươi mong được đánh trận sao? Đánh trận thì ta không thể ngày ngày bên ngươi.” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo có chút ủy khuất, người yêu của mình lại thầm trông mong đánh trận. Không mong qua năm thái bình, mà lại hy vọng đánh trận, có phải đã chán ghét hắn rồi không, thương tâm quá.
“Ta không mong đánh trận, mà hiện tại ta quá nhàm chán, ngươi không cảm thấy ta giống phế vật sao?” Lăng Ngạo chu mỏ, thật sự là càng sống thì càng thụt lùi, để nam nhân dưỡng, vậy mà da mặt cũng không đỏ, cũng không nóng, không khó xử, thật sự là càng lúc càng giống tiểu bạch kiểm.
“Sao lại vậy chứ? Ai nói ngươi cái gì sao? Ta đi rạch miệng bọn họ!” Hiên Viên Cẩm đã nghe được mấy lời không hay từ miệng Lăng Ngạo, cho nên lại bắt đầu suy nghĩ loạn lên.
“Không có không có, ta chỉ cảm thấy hiện tại ta giống tiểu bạch kiểm, không làm được cái gì, chỉ có thò tay ra xin ngươi ngân lượng, cảm thấy không thoải mái lắm.” Thanh âm Lăng Ngạo càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đỏ bừng.
“Ngân lượng của ta vốn là cho ngươi dùng, lẽ nào ngươi hy vọng ta đem ngân lượng cho người khác sao?” Hiên Viên Cẩm cảm thấy y nghĩ quá nhiều, bọn họ vốn là người một nhà, ngân lượng không cho vào tay người nhà, lẽ nào cho người ngoài sao.
“Đương nhiên không! Ta chỉ cảm thấy bản thân đã trở thành phế vật thôi.” Lăng Ngạo rầu rĩ nói. “Ta nghĩ bản thân nên làm chút gì, nhưng ngươi cũng biết, ta hiện tại trừ bộ dao này ra, thì không biết gì nữa. Nơi này là biên quan, người lại ít, lẽ nào ngươi bảo ta dạy những binh sĩ đó nhận chữ đọc sách sao?”
“Ở tại biên quan ủy khuất ngươi rồi. Đợi qua năm, ta sẽ thỉnh từ quan với hoàng đế, chúng ta đến nơi ngươi muốn đi, được không?” Hiên Viên Cẩm rất thương Lăng Ngạo, cho dù là vì y từ bỏ chức vị tướng quân này hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Lăng Ngạo cao hứng.
“Ta không muốn ngươi khó xử a, kỳ thật chỉ cần chúng ta bên nhau, ở đâu cũng được cả, chỉ là ở đây ta quá vô vị, mới mong thường xuyên đánh trận, tay nghề của ta lâu không dùng sẽ quên mất, hơn nữa ta càng không muốn bản thân bước vào thời kỳ lão niên sớm như vậy, ngày ngày chỉ nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.” Kỳ thật Lăng Ngạo thập phần nguyện ý ở bên hắn, chỉ là cuộc sống bình lặng quá lâu này, sẽ khiến y cảm thấy nhàm chán, dần khiến y cảm thấy thiếu vị.
“Vậy ngươi muốn làm gì, chúng ta tính toán một chút, đợi năm sau ta từ quan rồi thì làm chuyện ngươi muốn.” Hiên Viên Cẩm hỏi Lăng Ngạo.
“Ta cũng không biết, nhưng ta không muốn ở mãi chỗ này.” Thật không nguyện ý ngồi không như thế, ngồi tới mức người cũng phát ngốc, mỗi ngày trừ đấu võ mồm với Hạ Hầu Viêm, thì chính là tập kích cùng hai tiểu nam nhân này trên giường, ngoài ra không còn gì khác để làm.
“Vậy được, năm sau chúng ta sẽ đi.” Hiên Viên Cẩm thương tiếc hôn lên trán Lăng Ngạo, khi Lăng Ngạo bắt đầu thở đều đặn, hắn mở mắt, trong mắt là một mảng lo âu.
Tô Dục ngày ngày ở bên Lăng Ngạo, mỗi ngày thời gian hai người đánh kiếm càng dài thêm, buổi sáng luyện, buổi chiều luyện, Lăng Ngạo cảm thấy đây cũng là cách tốt để giết thời gian, nên không cảm thấy có gì không tốt, dù sao không có gì cho y làm, luyện kiếm thì luyện kiếm đi.
“Đây là trung thành.” Lăng Ngạo mỉm cười, đợi hai nam nhân của y về. “Khi yêu, đừng nghĩ quá nhiều, nếu sau này không yêu nữa, cũng sẽ không hối hận.”
“Ngươi cho rằng yêu một người có thể làm đến mức nào?” Hạ Hầu hôm nay dự định thảo luận ái tình với y tới ngày mai, Lăng Ngạo quay đầu nhìn nam nhân này, khi mới gặp, cho rằng hắn hơn ba mươi, trên thực tế hắn tự ăn mặc cho già đi, chứ không lớn hơn Hiên Viên Cẩm bao nhiêu, đương nhiên chưa già như thế.
Nhưng đối với một nam tử hơn hai mươi tuổi, không hiểu yêu, cũng khá đáng thương, những năm trước đây, người vô tình vô ái, không phải sống phí sao, được thôi, ngươi muốn nói ta nói với ngươi.
“Có thể làm được đến mức nào thì phải xem ngươi yêu sâu đậm bao nhiêu. Nếu ngươi yêu hắn, hắn không yêu ngươi, vậy cuối cùng đành phải chúc phúc, như vậy gọi là tình yêu khoan dung. Còn cứ cố chấp khóa chặt bên người, vậy không phải yêu, mà là giam cầm.” Lăng Ngạo chỉ tùy ý nói suy nghĩ của mình.
“Nếu một người chết rồi, người còn lại chắc cũng chết theo, như vậy mới là yêu sao?” Hạ Hầu Viêm hỏi tiếp.
Đối với vấn đề có chút bức người này, Lăng Ngạo thở dài: “Cái này thì phải xem người đó nữa. Ta nghĩ nếu là Hiên Viên Cẩm và Tô Dục có một người chét, bọn họ sẽ hy vọng người còn lại chăm sóc tốt cho ta, sau đó để ta sống tốt. Đương nhiên nếu ta chết trước, ta cũng hy vọng hai người họ có thể dựa vào nhau mà sống, hoặc có thể tìm người mình thích. Ta chỉ là hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc khoái lạc. Khi không có ta, cũng không hy vọng họ tịch mịch.”
“Yêu không phải nên sở hữu sao, chết rồi, người kia cũng nên đi theo chứ.” Hạ Hầu Viêm sinh trong gia đình đế vương gia đã thấy khá nhiều, hoàng đế vương gia chết rồi, rất nhiều phi tử phải bồi táng.
“Đó là cách nghĩ cực đoan, đế vương rất nhiều người như vậy, nam nhân chết rồi, nữ nhân cũng phải chết theo, thật hoang đường, như vậy là cướp đoạt quyền lợi tự do và sinh tồn của người khác.” Lăng Ngạo nhìn hắn, nhẹ thở dài. “Ta chỉ biết, nam nhân của ta khi yêu ta, ta không cho phép người khác cướp mất, hắn có nguy hiểm ta sẽ đi cứu, hắn bị thương ta sẽ buồn, hắn xảy ra chuyện ta sẽ liều mạng dốc sức giúp hắn giải quyết.”
“Kỳ thật tất cả đều rất đơn giản, yêu vốn không có định nghĩa.” Lăng Ngạo nói xong liền hát: Ta yêu ngươi rõ ràng như thế, tín ngưỡng kiên định như thế, ta yêu ngươi ấm áp như thế, sức mạnh dũng cảm như thế. Ta bất kể có bao thương tâm, bất kể tình yêu luống cuống thế nào, bất kể người khác nghĩ thế nào, yêu là một loại tín ngưỡng, mang ta đến bên cạnh ngươi…
Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo hát sau khi đến đây, ca từ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mấy câu cuối đó, y hát, Hạ Hầu Viêm lặng lẽ nghe, hai người đều không nói gì.
Tô Dục đưa tin cho Hiên Viên Cẩm, xong rồi cũng không về. Cho đến khi Hiên Viên Cẩm đánh thắng trận, cũng không trở về, Lăng Ngạo gấp lên, vốn cho rằng bọn họ ở chung, kết quả chỉ thấy một người, tim y muốn nứt ra, y sợ Tô Dục đã gặp phải chuyện gì không hay.
“Tử Trúc, Dục Nhi sao không ở bên ngươi?” Hiên Viên Cẩm còn cảm thấy kỳ quái, sao chỉ có một mình Lăng Ngạo đứng ngoài doanh trướng đón họ.
“Dục Nhi đưa tin cho ngươi, sau đó không thấy trở về. Không phải hắn ở với ngươi sao?” Lăng Ngạo khẩn thiết hỏi, y không biết có phải người đó xảy ra chuyện rồi không, y thật sự rất sợ người đó có chuyện gì.
“Hắn đưa tin rồi, chúng ta đều không yên tâm về ngươi, nên để hắn về với ngươi. Hắn…” Hiên Viên Cẩm không nói tiếp nữa, hắn hiểu điều này đại biểu cái gì, Tô Dục xảy ra chuyện.
“Ha ha, lại xảy ra chuyện. Lần này không biết còn mạng không nữa?” Lần trước gặp may, có thể gặp Thập Tam, lần này, còn ai có thể cứu hắn? Lăng Ngạo đỏ mắt tựa đầu lên vai Hiên Viên Cẩm, thấp giọng thì thào: “Hắn không thể xảy ra chuyện, ta chịu không nổi đâu.”