Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 69 : Hạnh phúc đại kết cục
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Lăng Ngạo bị Hiên Viên Cẩm vác lên vai, một đường đi thấy hạ nhân nào cũng cuối đầu thầm than, lo âu vì y sắp bị tàn phá hậu đình cúc hoa.
“Cẩm vương gia, ngài thả ta xuống đi, ta tự đi được rồi.” Bụng Lăng Ngạo bị ép, rất khó chịu, hơn nữa bị treo lơ lửng cũng không thoải mái, khiến đầu y sắp bị xung huyết, hơn nữa còn có cảm giác muốn ói.
Hiên Viên Cẩm đối với lời nói của y làm như không thấy, vẫn bước nhanh về tiểu lâu của bọn họ, trên đường còn gặp Tô Dục, Lăng Ngạo mắt sáng lên, lớn tiếng hô cứu: “Dục Nhi, nhanh cứu ta xuống! Ta rất khó chịu.”
Y giả đáng thương, Tô Dục nhất định sẽ ra tay. Quả nhiên, Tô Dục cản trước mặt Hiên Viên Cẩm, chân mày nhăn thành hình chữ xuyên, không vui nói: “Bỏ y xuống!”
“Hôm nay y nhất định phải chịu giáo huấn một chút, chuyện này ngươi đừng quản.” Sắc mặt Hiên Viên Cẩm không tốt hơn Tô Dục bao nhiêu, hệt như con rồng phun lửa. Những nam tử nữ tử đó lại không phải là hắn đòi hoàng đế ban, hơn nữa hắn cũng chưa từng động tâm tư, càng chưa chạm vào những người đó một ngón tay.
“Ngươi không thể đối đãi y như vậy.” Tô Dục vươn tay muốn ôm người xuống.
“Dục Nhi, hôm nay y không thể đi theo ngươi!” Hiên Viên Cẩm tránh khỏi tay Tô Dục, lùi về sau một bước.
“Buông y ra!” Mấy năm nay ở chung, bọn họ chưa từng tức giận nhau, hôm nay hắn đối với Lăng Ngạo không tốt, Tô Dục đương nhiên không ngồi không không quản.
“Dục Nhi, ta khó chịu quá…” Lăng Ngạo giả vờ nửa sống nửa chết rên rỉ, y không tin, Tô Dục có thể để Hiên Viên Cẩm thuận lợi mang y đi.
“Buông y ra!” Tô Dục vừa nghe thấy tiếng nói khó chịu của y, lòng đau đớn. Trong mắt hiện lên sát khí, chỉ cần đối xử không tốt với Lăng Ngạo, toàn bộ là kẻ địch.
“Dục Nhi, ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ giải thích với ngươi.” Hiên Viên Cẩm không muốn động thủ với hắn, Tô Dục là đối thủ rất khó giải quyết, thật đánh không được, tổn thương cũng không được, phiền toái.
“Dục Nhi, hắn tìm về một đám trẻ tuổi, sau này hai huynh đệ chúng ta khó sống rồi…” Lăng Ngạo lúc này một chút cũng không nhớ tới mình là người đã sắp bốn mươi, thật sự càng sống càng thụt lùi, bị Hiên Viên Cẩm và Tô Dục sủng hư rồi, câu nói thế này cũng có thể thốt ra.
“Đó là do ta tìm về sao?” Hiên Viên Cẩm đặt y xuống đất, tức giận trừng mắt hỏi y.
“Có gì khác biệt sao, dù sao là đưa cho ngươi. Người ta cũng không phải đưa cho ta!” Ủy khuất, y mới ủy khuất này, đều đã có tuổi rồi, còn phải cùng những hài tử đẹp đến không phân nam nữ đó giành nam nhân.
“Chuyện gì vậy?” Tô Dục đi tới một bước, hỏi.
“Hoàng thượng ban thưởng vài người, y vì vậy mà âm dương quái khí.” Hiên Viên Cẩm bị y chọc tức lỗ mũi cũng muốn phun khói, hắn từ kinh thành về đây cả tháng không được thấy y, nhớ y tới đau cả người, kết quả vừa về còn chưa hôn được một cái, đã có chuyện này, bảo hắn sao không tức?
Lửa không có chỗ phát, nghẹn trong bụng, ngươi nói sao hắn có thể dễ chịu?
Nhưng Lăng Ngạo không quản cái này, y vốn đang cao hứng phấn khởi đợi hắn về, còn chưa được bổ nhào vào lòng hắn, thánh chỉ đã tới, tiếp theo là mỹ nhân được ban đầy cả phòng. Ai ai cũng trẻ tuổi hơn y, y có thể cao hứng được mới lạ. Nhiều người như thế, không phải là muốn y phải bôi thuốc đau mắt à. Nơi này vốn là Cẩm vương phủ, tuy y là một nửa chủ nhân, nhưng nếu Cẩm vương gia không cao hứng, y ngay cả thiếp thị cũng không bằng, bảo y phải nghĩ thế nào.
Không ngay tại đó cho hắn vài bạt tai đã không tồi rồi, không lẽ còn trông mong y cho hắn vẻ mặt ấp áp mà nói: “Trước tiên phải chăm sóc tốt, dù sao cũng là hoàng thượng ban cho.” Y không độ lượng đến trình độ đó, y chính là nhỏ nhen vậy đó, thì sao?
Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, sắc mặt của Lăng Ngạo cũng không tốt hơn bao nhiêu, vốn đã bị dồn máu lên đầu, hiện tại mặt càng đỏ, lại thêm tức giận, hai mắt sáng rực muốn phóng ra lửa, hễ đụng đến là bùng nổ.
“Ta âm dương quái khí? Hoàng thượng tại sao sớm không ban muộn không ban, lại cứ chọn ngay lúc này mà ban cho ngươi? Ngươi vừa mới về, người đã được đưa tới. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?” Lăng Ngạo nói xong quay người bỏ đi, y phải đi thu dọn hành lý, y phải đóng gói đồ bỏ nhà. Để Hiên Viên Cẩm tự đi hưởng thụ mỹ nhân.
“Ta căn bản không biết hoàng thượng sẽ ban người xuống. Mỗi năm vào sinh thần của ta đều không có ban thưởng gì, ta làm sao biết hắn lại đột nhiên ban thưởng cho ta chứ!” Hiên Viên Cẩm gầm lại, Lăng Ngạo cảm thấy hai người tranh cãi thế này căn bản không có kết quả.
Quay người muốn đi, Hiên Viên Cẩm cản y lại. Lăng Ngạo tức giận trừng mắt, đánh bật tay hắn ra, đi tới bên cạnh Tô Dục. “Dục Nhi, chúng ta về trước đi, để Cẩm vương gia tự đi hưởng dụng mỹ nhân.”
“Hắn là người tốt, đối với ta tốt.” Tiêu Tông cũng không che giấu chủ tử, tuy chủ tử tính tình có hơi quái, nhưng đối với hắn rất tốt, chưa từng ức hiếp hắn, cho dù là nói năng cay độc cũng chưa từng.
“Ta đối với ngươi không tốt? Sao ngươi không nhìn trúng ta a?” Lăng Ngạo có chút khổ não, hài tử mình dưỡng mập lên, sao lại để lang cướp mất.
“Chủ tử thật biết nói đùa, nô tài nào dám? Nô tài chỉ mới nhìn ngài thêm một cái, Cẩm vương gia đã muốn móc mắt nô tài dẫm dưới chân rồi.” Tiêu Tông đụng trúng chỗ ngứa của Lăng Ngạo, nhưng y không nổi giận, có người có thể nói đùa với y thật tốt.
“Cũng như ngươi nói, nếu ta thật nhìn trúng ngươi, ta có thể không bảo vệ ngươi sao? Qua đây, cho chủ tử sờ xem, mông còn tròn không hay bị người ta ép dẹp rồi.” Lăng Ngạo nói rồi xấu xa thò tay ra, Tiêu Tông trơn như cá né khỏi tay y.
“Con lớn rồi không thể giữ a. Thôi tối nay ngươi cứ gả đi đi, cũng khỏi phải ngày ngày ở bên ta tránh né, tìm một người đánh cờ còn tệ hơn ta thật không dễ dàng a.” Lăng Ngạo kéo cổ họng gào lên, Tiêu Tông gật đầu, đi làm việc.
Lăng Ngạo nhìn bình hoa bên cửa sổ, từ khi Tiêu Tông ngắm trúng người dưỡng hoa đó, thì không ngừng có hoa tươi đưa tới đây. Nhìn hoa này, tâm tình của người cũng trở nên tốt hơn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bữa nào bảo nam nhân của y cũng ngày ngày tặng y một bó lớn, bỏ trong phòng ngắm. Nghĩ nghĩ, không đúng, cách nghĩ của y sao càng lúc càng giống nữ nhân rồi. Còn muốn hoa, thật mất mặt.
Có lúc nằm trên giường suy nghĩ, y rốt cuộc đã mấy tuổi, là hơn hai mươi, hay đã gần bốn mươi. Nghĩ nghĩ rồi lại mơ hồ. Cuộc sống thế này, thật tuyệt.
Hôm nay hai nam nhân của y đi bắt ếch, mùa xuân nước lớn, ếch mập, lại nhiều. Thỉnh thoảng bắt ăn một lần, cũng không phạm pháp. Hơn nữa, nơi này cũng không có ai nói bắt thứ gì bị cho là phạm pháp.
Kỳ thật đến cổ đại có rất nhiều chỗ tốt, ăn động vật được quốc gia bảo hộ sẽ không phạm pháp, còn có thể tùy tiện săn bắt. Thêm nữa, lấy nhiều hơn một vợ cũng không ai quản, chỉ cần ngươi nuôi được. Nuôi không được cũng không sao, dù sao vợ có thể bán. Đương nhiên kẻ bán vợ đều là nam nhân không có bản lĩnh, nam nhân của y có bản lĩnh, sẽ không làm chuyện mất mặt đó. Lăng Ngạo nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn, một lát hai nam nhân của y sẽ cưỡi ngựa trở về, thật soái, sờ sờ mặt mình, cũng rất căng chặt, tính ra có thể bảo dưỡng năm ba năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hôm nay là một ngày xuân ấm áp, nam nhân nhà y đáp ứng y, cùng y đi dạo khắp nơi, y nghĩ cũng nên ra ngoài dạo một chút. Hy vọng có thể gặp được Tô Mộ Dung, không biết y hiện tại sống tốt không. Nghĩ lại thì chắc không kém gì đâu, nam nhân đó thương y như thế, có lẽ hai người đó đang sống cuộc sống làm uyên ương không muốn làm tiên.
Khi Lăng Ngạo suy nghĩ lung tung, nam nhân nhà y đã về, Lăng Ngạo mang giày, khoác áo rồi chạy ra. “Thu hoạch thế nào?”
Sọt trúc sau ngựa hai người đều chất đầy. “Chúng ta nướng ăn đi.”
Hai người xuống ngựa, mỗi người hôn y một cái, xong mới vác sọt trúc vào trù phòng. “Thứ này, ta hỏi thôn dân gần đó, họ nói đem hầm đậu ăn cũng ngon.”
“Được được, chúng ta làm ăn đi.” Lăng Ngạo liếm miệng, chỉ cần ăn ngon, y liền cao hứng, thật sự là càng sống càng thụt lùi, giống như tiểu hài tử.
“Xem ngươi kìa, sao không mặc nhiều thêm một chút?” Hiên Viên Cẩm kéo áo khoác của mình xuống phủ lên cho Lăng Ngạo, sau đó ôm y ra về phòng, sau khi về phòng thì xoa chân y, mới một lúc đã lạnh như thế, “Lần sau ngươi không mặc y phục cho tốt, ta sẽ nhốt ngươi trong phòng.” Tuy là uy hiếp, nhưng lại lộ ra sự quan tâm nồng đậm, Lăng Ngạo nhún vai, trong lòng ấm áp.
Xem đi, cuộc sống hạnh phúc như thế. Muốn ăn thứ gì, nam nhân nhà mình sẽ chuẩn bị, không biết chiếu cố bản thân, nam nhân nhà mình sẽ nhắc nhở. Có người sủng có người yêu, kỳ thật ở đây y không chịu thiệt bất cứ chuyện gì.
Không thể động dao, cũng không sao, nam nhân nhà mình có thể nuôi y. Chuyện không muốn làm, nam nhân nhà y sẽ giúp y làm. Chân lạnh cũng có người sưởi ấm cho, nhìn xem ánh mắt dịu dàng đến chết người của Hiên Viên Cẩm, y còn lạnh sao được?
Kéo nam nhân tới cạnh mình, vùi đầu vào ngực hắn. Cọ cọ, giống như con mèo nhỏ làm nũng, ai nói lão nam nhân thì không thể làm nũng chứ, y cứ làm nũng, người nhà y thích như thế.
“Dục Nhi, nhanh lên, chúng ta đánh bài!” La thật lớn, ba nam nhân ngồi một bàn, có nói có cười, bên cạnh là rượu ấm, thỉnh thoảng lại uống một ly.
Cuộc sống, thật thoải mái!
[Chính văn hoàn]