Cấm Dục

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:57 30/04/20


Nói xong câu ấy, tim hắn như đè nặng cả ngàn tảng đá, đứa con của cô và hắn...còn chưa kịp nhìn cảnh đời mà phải chết. Hắn tàn nhẫn với đứa bé nhưng hắn không muốn mất cô. Dòng suy nghĩ liền bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại làm hắn thức tỉnh.



- "Chuyện gì?".



- "...".



- "Nực cười, làm mọi cách khiến công ty hắn phá sản đi, còn hắn...tôi sẽ tự tay xử lý".



- "...".



- "Được".



Người bên kia nói xong, hắn tắt máy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận, bàn tay nắm chặt như muốn bóp vỡ chiếc điện thoại trên tay.



- "Lạc Dương...mày thật đen đủi khi động vào vợ tao".



_____________________________



- "Lũ vô tích sự".



Lạc Dương ném điếu thuốc trên tay xuống đất, sau gáy khẽ đau nhức làm anh cau mày.



- "Chỉ một con đàn bà cũng không bắt được".



Từng cơn giận dữ của anh làm lũ bảo tiêu sợ hãi cúi gầm mặt xuống.



- "Cút hết".


Tiếng hét làm đứa bé giật mình thức giấc khóc lớn, hắn chỉ biết dỗ lấy đứa bé, nước mắt chẳng ngăn nổi. Người ta nói đàn ông khóc rất yếu đuối nhưng hắn chẳng thể nào mạnh mẽ vào lúc này được nữa.



- "Tiếu Ngôn".



Mẹ hắn bước vào nhìn thấy cô đang nằm rồi nhìn con mình ôm đứa bé mà lòng thầm cười nhạo.



- "Vừa lòng mẹ chưa?".



Hắn tức giận quát làm bà sợ hãi không thôi.



- "Vì con tiện nhân này mà con dám quát mẹ?".



- "Tiện nhân? Cái gì là tiện nhân? Bà...chẳng phải lúc trước bà cũng là người hầu sao? Thân phân bà hơn gì cô ấy?".



- "Con...".



Nghe hắn thay đổi cách xưng hô còn lôi kéo lại quá khứ của mình, bà không khỏi tức giận. Đây là đứa con luon nhất nhất nghe lời của bà sao? Chỉ vì con tiện nhân này mà hắn dám quát bà, bà hận không thể lôi cô dậy đánh một trận. Đến giờ phút này đầu óc bà vẫn mê muội vì vinh hoa, nhà bà đâu có thiếu nhưng càng nhiều lại càng muốn nhiều hơn.



- "Giờ thì nà ra khỏi đây".



Hắn chỉ ra cửa.



- "Con dám...".



- "Gì mà tôi không dám".



- "Con sẽ phải hối hận".



- "Hối hận? Bà mới chính là người phải hối hận".



Cơn tức giận tới đỉnh điểm, hắn chẳng làm chủ được bản thân, giờ đây hắn như không còn là bản thân hắn nữa.



Mẹ hắn cũng tức giận bước ra khỏi phòng, bà biết lúc nãy đáng lẽ không nên tới đây, cũng vì ả tính nhân kia.