Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 103 : Nói chuyện trong phòng

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



Một lượng lớn nhân khẩu đirồi, Kê Oa thôn nhất thời có phần trống trải, Nhiếp Bất Phàm hiếm thấy mà có cảmgiác mất mát, buồn rầu. Nhiều ngày liền, hắn mỗi bữa chỉ ăn không quá ba bátcơm, tăng thêm không được mấy cân thịt.



Mãi cho đến khi mặt đất phủđầy băng tuyết, tâm tình mới từ từ tốt lên, hắn lại bắt đầu ngày ngày đi trêuchọc đám gà.



Nhưng là rất nhanh sau đó, hắnliền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, gà chiến trong thôn thiếu đi khôngít!Đây là tình huống trước nay chưa từng phát sinh. Căn cứ vào lời nguyền kỳ lạở nơi này, bất cứ động vật xui xẻo nào đi ngang qua đều sẽ bị biến thành gà, do đó số lượng gà chỉ có thể tăng, không thể giảm.



Tốc độ tăng trưởng của quânsố gà thịt rất bình thường, duy chỉ có gà chiến là bị thiếu hụt. Thiếu một, haicon là chuyện bình thường, nhưng đằng này thiếu tới mấy chục con thì chắc chắncó vấn đề quỷ dị.



“Trương Tam, ngươi có biếtgà của ta đi đâu không. ”



Nhiếp Bất Phàm cấp tốc chạy đi tìm Trương Quân Thực.



“A, chúng nó đi đâu. ”



Trương Quân Thực có chút mờ mịt.



“Ngươi cũng không biết. ”



Nhiếp Bất Phàm buồn bã nói, “Ta phát hiện gà bị mất không ít, ngươi nói xem liệucó phải chúng nó bị người lừa đem bán đi không. ”



“Không đâu. ”



Trương Quân Thựcan ủi, “Chúng nó thông minh như thế, sao có thể bị người lừa bán được. ”



Ai màcó bản lĩnh lừa được chúng nó a?“Phải không. ”



Nhiếp BấtPhàm gãi đầu đi về phòng mình, liếc mắt một cái liền thấy Anh Hùng đang co rúmlại ngồi cạnh cái bếp lò, hai mắt lim dim.



Nhiếp Bất Phàm nhẹ nhàng điqua, một phen nắm lấy mào của Anh Hùng, dùng sức lắc lắc.



“Nha!Mưu, mưu, mưu sát. ”



Anh Hùng thê lương mà phát ra mấy tiếng run run.



“Anh Hùng, hỏi ngươi mộtchuyện. ”



Nhiếp Bất Phàm buông tay, tiến đến bên cạnh nó.



Anh Hùng liếc mắt nhìn hắnmột cái, xoay người không thèm đếm xỉa.



Nhiếp Bất Phàm kéo nó trở lại, tiếp túc nói, “Ta hỏi ngươi, bọn Kim Tử đâu?Đi đâu rồi. ”



“Không biết. ”



Anh Hùng lạiquay người đi chỗ khác.



Nhiếp Bất Phàm lại kéo mỏnó trở về, dùng tay giữ chặt, “Nói dối không phải là trẻ ngoan. ”



“Xí. ”



Anh Hùng khinh bỉ màphì một tiếng.




Nhiếp Bất Phàm vẫn đang cuộntròn trong chăn nằm ở trên giường. “Thần y, ngươi kiểm tra lâu như vậy, rốt cuộccó kết quả gì không. ”



“Hắc hắc, đương nhiên làcó. ”



Thần y vuốt vuốt chòm râu, ra thẻ cao thâm cười nói, “Ta phát hiện ra mộtbí mật kinh người. ”



“Bí mật gì. ”



Thần y hất cằm, một bộ dạngđắc ý như thể ‘mau cầu xin ta đi’.



Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ, nói, “Ngươi có thể phát hiện ra cái gì?Lại muốn nói về chuyện mổ đầu người tađi. ”



“Hắc, ngươi đừng xem thườngta. ”



Thần y bất mãn nói, “Ta đã thành công mổ đầu không ít hươu nai và lợn rừngrồi. ”



Nhiếp Bất Phàm một câu cũngkhông nói mà trừng mắt nhìn lão.



“Được, không mổ thì không mổ. ”



Thần y bị hắn nhìn đến phát hoảng, khoát tay nói, “Mạng tượng của ngươi đang dầndần ổn định, đặc biệt là sau khi đồng sàng cộng chẩm với mấy nam nhân củangươi. ”



Dừng lại một chút, lão nóithêm, “Nhưng có chút đáng lưu ý, hai người Vương công tử và Trương công tử cònchưa đủ để hoàn toàn cải thiện dấu hiệu mệnh yểu của ngươi. Ta đề nghị ngươitìm thêm mấy nam nhân nữa để hấp thu dương khí. ”



Hấp thu dương khí?Xem hắnlà yêu quái sao?Nhiếp Bất Phàm tiếp tục trừng lão.



Vương Thi Thiện im lặngkhông nói, trong lòng thầm niệm vãng sinh chú (*).



(*)Vãng sinh chú:trợ giúp chúng ta bạt trừ những nghiệp căn bổn, không chophiền não sinh khởi, hiện thế được nhiều an lạc hạnh phúc, tương lai nhất địnhđược vãng sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc. “Bất quá, cái ta phát hiệnra không chỉ có cái này. ”



Thần y đột nhiên lộ ra vẻ mặt quỷ dị, thần thần bí bíhỏi, “Ngươi muốn biết không. ”



“Hỏi thừa, nói!”Thần y liếc mắt nhìn VươngThi Thiện một cái, sau đó ghé sát vào tai Nhiếp Bất Phàm thì thầm vài câu.



“Cái gì. ”



Nhiếp Bất Phàm trừnglớn con mắt, vẻ mặt không thể tin được.



Thần y gật đầu, trầm ngâmnói, “Tin ta đi, không sai đâu. ”



Nhiếp Bất Phàm cũng liếc mắtnhìn Vương Thi Thiện, “khụ” một tiếng, “Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ chú ý. ”



Thần y đi rồi, Nhiếp BấtPhàm dè chừng hỏi, “Vương Ngũ, lời thần y vừa nói với ta ngươi có nghe thấy haykhông. ”



“Không có. ”



Vương Thi Thiệnnhàn nhạt đáp, thế nhưng đáy mắt lại lóe lên một mạt tinh quang.



“Vậy là tốt rồi. ”



Nhiếp BấtPhàm hắc hắc cười vài cái, âm thầm suy tính, xem ra về sau phải chú ý tiết chế lạirồi.



—Mi: Lời thần y đã nói hôm nay sẽ giải thích cho nụ cười mãn nguyện của Vương Ngũca ca ở cuối truyện. Cầu ghi nhớ * ôm tim *