Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 17 : Trứng

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Nhiếp Bất Phàm thấy sự tình Thiên nữ kén rể đã bị hắn quậy thành một vũng nước lầy, kịch hành cũng không còn gì để xem, liền dứt khoát trở về Kê Oa thôn.



Về phần hai người Lý Dực và Trương Quân Thực còn vướng bận xã giao tiệc tùng, nên hắn cũng không hỏi tới. Huống hồ bị Lý Dực cường hôn như thế, hắn cảm thấy chính mình bị thua về khí thế, sau này trở về phải từ từ nghĩ cách đòi lại gấp bội.



Hôm nay khí trời trong xanh, Nhiếp Bất Phàm dắt theo quân đoàn gà của hắn ra ngoài đi dạo, khi đi tới chân núi lại mơ hồ nghe được mấy tiếng nói chuyện. Hắn cảm thấy kỳ quái, nơi này vốn chỉ có thể có gà đẻ trứng, như thế nào lại có người sinh ra?



Vì thế, hắn quay về phía đàn gà ra dấu một cái, sau đó lặng lẽ thong thả bước về bên kia.



Đàn gà cũng học theo, rón ra rón rén – khụ, đương nhiên, chúng nó không có tay, chính là rụt cổ nâng chân nhẹ nhàng đi sau lưng Nhiếp Bất Phàm, đôi mắt đen láy lóe lên quang mang hưng phấn không thể nào hiểu nổi.



Gạt đi mấy tán lá chắn trước mặt, xuất hiện ngay trước mắt Nhiếp Bất Phàm là thân ảnh của ba nữ tử, trong đó một người Nhiếp Bất Phàm có thể nhận ra, chính là Thiên nữ từng bị hắn làm hại kia, người giả danh Ngọc từ Thập Cửu, khuê danh “Tĩnh Nhu”.



Nàng không ở trong thành tiếp đón chúng nam nhân săn đón, lại chạy tới thâm sơn cùng cốc này làm gì?



“Tiểu thư, ngươi thật sự muốn xuống dưới sao?” Một Ngọc từ do dự nói.



“Vô luận như thế nào cũng phải nhanh chóng xuống xem, đây là cơ hội cuối cùng rồi, ” Thiên nữ Thập Cửu cởi áo choàng, lộ ra trang phục bó sát bên trong, thanh âm mang theo vài phần bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại.



Bên cạnh nơi ba người đứng là một cái thủy đàm (đầm nước) đường kính chừng mười lăm thước, nước trong như ngọc.



Vị Thập Cửu cô nương này không phải là muốn nhảy xuống đầm bơi lội một trận đi?



Rất nhanh, suy đoán của Nhiếp bất Phàm được chứng thực, chỉ thấy Thiên nữ hít sâu vài cái, sau đó làm tư thế chuẩn bị nhảy cầu.



Hắn không thể đứng yên nhìn một nữ nhân tuổi còn thanh xuân tươi đẹp như vậy sa chân lỡ bước a!Vì thế liền nhảy ra, quát to một tiếng, “Cô nương, khoan đã!”



Thập Cửu bị hoảng sợ, “Bõm” cái rơi xuống nước.



“A, Tiểu thư!” Hai Ngọc từ sợ hãi kêu lên.



Thập Cửu uống mấy ngụm nước, bơi vào bên bờ, hung hăng nhìn về phía cái tên bất thình lình từ đâu nhảy ra kia.



Hai Ngọc từ luống cuống kéo Thập Cửu lên khỏi thủy đàm, một mặt dâng khăn, một mặt giúp nàng trùm ngoại bào.



Thập Cửu lạnh run, ngữ khí phi thường đáng sợ quát, “Là ngươi?Lý Tiêu Dao?Ngươi tại sao lại ở chỗ này?Ngươi dám theo dõi ta?”



“Ách, ta không phải theo dõi ngươi, ta ở gần đây. ” Nhiếp Bất Phàm vô tội xua tay.


Đợi Tiểu Quy lo liệu sự việc thỏa đáng, Nhiếp Bất Phàm dặn dò chúng kê một hồi rồi chậm rãi hồi thôn.



Thập Cửu đáng thương, nếu nàng sớm một bước lặn xuống thủy đàm thì cái chìa khóa cuối cùng sẽ không rơi vào tay Nhiếp Bất Phàm rồi. Ai có thể ngờ cái chìa khóa thứ năm lại ở ngay lối vào bảo tàng đâu?



Vận mệnh có đôi khi diệu kỳ như thế. Nhiếp Bất Phàm vốn không thể lấy được chìa khóa, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Thập Cửu mà dẫn dắt móc nối một loạt sự tình, kết cục vừa vặn linh ứng với liệu tính của cung chủ Bặc thiên cung. Đây gọi là trời tính, hay là người tính đây?



Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Bất Phàm vừa mở cửa ra, liền thấy Thiên nữ mang theo hai Ngọc từ cười khanh khách trước mặt.



“Các ngươi đây là?”



“Ta quyết định rồi, tạmm thời dừng chân tại Kê Oa thôn, cho đến khi tìm được cái ta muốn mới thôi. ”



Nhiếp Bất Phàm nhìn một con gà toàn thân xám tro bay vèo vèo sau lưng các nàng, bình tĩnh nói, “Kê Oa thôn tựa hồ rất không thích hợp để đại tiểu thư cư ngụ. ”



“Không sao. ” Thập Cửu duy trì nụ cười chúm chím, “Ta cũng muốn lĩnh hội một chút cuộc sống bình dân của người thường. ”



Nhiếp Bất Phàm thông cảm nhìn nàng, lần thứ hai hỏi, “Khẳng định?”



“Khẳng định. ”



“Không hối hận?”



“Tuyệt đối không. ”



“Tốt lắm. ” Nhiếp Bất Phàm thở dài một tiếng, chỉ tay nói, “Bên kia đều là phòng trống, các ngươi tự mình sửa soạn lại một chút đi. ”



“Đa tạ. ”



Nhìn các nàng rời đi, Nhiếp Bất Phàm bổ sung thêm một câu nói, “Phí củi lửa ăn uống ngủ nghỉ tính theo ngày, mỗi ngày ba mươi đồng, không cho ghi sổ nợ. ”



Ba người dừng lại cước bộ, chốc lát, một Ngọc từ đi tới, đưa cho Nhiếp Bất Phàm một bọc tiền, khinh bỉ nói, “Nghèo kiết xác. ”



Nhiếp Bất Phàm cầm túi tiền áng chừng, xem ra ít cũng phải trên mười lượng, hắc hắc cười nói, “đủ rồi”. Các nàng có thể trụ lại được bao lâu đây?Thật sự là đáng chờ mong.



Ân, còn có, Thiên nữ đã tới đây, vậy người của tứ đại gia tộc kia e là cũng sẽ không ở xa nơi này đi?Hắn có nên phát triển một vài mặt hàng để bán lấy tiền không…







Mimi: =))) Bán thân đi Phàm ca ca