Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 20 : Vấn đề To – Nhỏ

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mộc Lam

Beta: Lam Yên



*****



Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, nóng hầm hập.



Tư Thần Vũ thân thể trần trụi ngâm mình ở giữa bể tắm lớn, mặt không đổi sắc mà nhìn thứ đang tung tăng trên mặt nước — gà.



Hắn lần đầu tiên biết được, nguyên lai gà cũng có thể bơi…



Đương nhiên trọng điểm không phải ở đây.



Thông thường người xuất thân phú quý đều có bệnh ưa sạch sẽ, ăn, mặc, ở, đi lại đều được chú trọng. Thế nhưng tắm chung với gia cầm (!!!), hắn vẫn là không có loại sở thích kỳ quái này.



Đang lúc Tư Thần Vũ tức giận muốn bước ra khỏi dục trì thì Nhiếp Bất Phàm cầm một bộ quần áo tắm đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Thần Vũ thập phần khí phách mà đứng dậy, từng mảng cơ ngực rắn chắc cùng hai bắp tay cường tráng ngạo nghễ phơi bày ở trước mặt.



Nhiếp Bất Phàm có thói quen bài xích những nam nhân có vóc dáng đẹp hơn hắn, đặc biệt là cái tên đang phô trương này.



Tư Thần Vũ cũng không có da mặt dày như Nhiếp Bất Phàm, tự thấy “cảnh xuân” bị phơi hết ra ngoài thì vội vã ngồi xuống bồn tắm, đồng thời chỉ vào con gà kia, lên tiếng phê phán, “Nhanh xách cái thứ này đi, rồi đun cho ta một thùng nước khác!”



Nhiếp Bất Phàm trước tiên đem quần áo để qua một bên, sau đó khom người bắt lấy con gà còn đang miệt mài dạo chơi kia bỏ ra ngoài, giáo huấn nói, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tắm rửa cùng người xa lạ, vạn nhất ngươi bị người ta ăn sống nuốt tươi thì làm thế nào?”



Tư Thần Vũ khóe miệng co rút, khẩu vị của hắn cũng không nặng như vậy!



Lúc đuổi gà, Nhiếp Bất Phàm còn nói với Tư Thần Vũ, “Nước cũng không cần thay đâu, gà nhà ta rất ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, tuyệt đối không có bệnh”.



“Ý của ngươi là, để ta cùng một con gà dùng chung một thùng nước tắm?” Tư Thần Vũ từ trong làn nước vứt ra một cái lông gà, cả giận nói.



Nhiếp Bất Phàm một cước dẫm mạnh xuống mép bể, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói, “Kê Oa thôn chúng ta chính là như vậy, gà là thần thánh không thể xâm phạm, ngươi còn dong dài, ta liền trực tiếp cho ngươi dùng nước lạnh. ”



Tư Thần Vũ vô cùng chán nản. Hắn từ trước tới giờ chưa từng phải tiếp nhận loại đãi ngộ cực kì tàn ác như vậy, hai mắt bốc hỏa mà trừng Nhiếp Bất Phàm, sát ý ngùn ngụt, cầm một chiếc giầy bên cạnh ném tới.



Nhiếp Bất Phàm nhất thời không tránh kịp – đương nhiên cho dù nhìn thấy cũng không tránh khịp – vừa vặn lĩnh đòn, lộn nhào vào trong nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe một hồi.



Tư Thần Vũ cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp buông vài lời tàn độc, sắc mặt đã đột nhiên biến đổi.



Nhiếp Bất Phàm nhô đầu lên, dùng tay phải vuốt nước trên mặt, hắc hắc cười nói, “Nguyên lai là muốn cùng bản thôn trưởng tắm rửa sao?”



Tư Thần Vũ khóe miệng giật giật nói, “Cút. ”



“Là ngươi chủ động, này chính là muốn mà còn làm bộ chống cự?”



Tư Thần Vũ biểu tình vặn vẹo, thanh âm đầy kiềm chế, nghiến răng nói, “Buông tay!”


“Thấp công tử”. Nhiếp Bất Phàm rất biết lắng nghe.



“Là Tư!”



“Thấp!”



“…”



Sửa chữa phát âm không có kết quả, Tư Thần Vũ đành ôm tâm tình cực xấu đi gặp Thiên nữ.



Hai người nói chuyện, Nhiếp Bất Phàm cũng không tham dự.



Chờ đến khi bọn họ nói xong, thức ăn cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Nhiếp Bất Phàm sai Thổ Băng lấy một phần thức ăn đem qua cho mấy người Thiên nữ, sau đó lại bảo hắn đi tiếp đãi hai thuộc hạ của Tư Thần Vũ.



Lúc ăn cơm, Tư Thần Vũ một từ cũng không nói, mãi đến khi xong bữa mới nói với Nhiếp Bất Phàm một câu, “Trước ngày mai, ngươi chuẩn bị cho ta một gian phòng ở, ta sẽ dọn tới đây ở một thời gian”.



Nhiếp Bất Phàm một bên thu dọn bát đũa, một bên trả lời, “Một ngày mỗi người một trăm đồng, bao ăn ngủ, cuối ngày thanh toán, không cho ghi nợ”.



Tư Thần Vũ sắc mặt không tốt nhìn theo hắn một lúc lâu rồi “bang” một tiếng, đem một khối ngọc bội đặt ở trên bàn, thanh âm lạnh lùng, nói, “Khối ngọc bội này giá trị ít nhất là năm trăm lượng”.



Nhiếp Bất Phàm liếc mắt một cái, khinh thường nói, “Thật có lỗi, không chấp nhận lấy đồ gán nợ”.



Đi đổi ra tiền mặt rất phiền toái, mà Nhiếp Bất Phàm ghét nhất chính là phiền toái.



Tư Thần Vũ sắc mặt âm trầm, toàn thân toát ra hàn khí bức người, môi mấp máy nhưng một chữ không nói, đợi cho người hầu của hắn cùng hai thị vệ đi tới mới cứng ngắc nói, “Từ Tư, lấy một trăm lượng đưa cho vị Nhiếp công tử này”.



Gia nô mặt mũi bầm tím tên gọi “Từ Tư” kia tức tối móc ra tấm ngân phiếu một trăm lượng.



“Hắc hắc, đa tạ, hân hạnh đón tiếp”, Nhiếp Bất Phàm cười tít mắt tiếp nhận ngân phiếu.



Ân, phi vụ kinh doanh này không tồi, hi vọng Thập Cửu có thể ở lại lâu một chút, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay chào đón hắn.



Sau khi Tư Thần Vũ ôm một bụng nộ khí rời đi, Nhiếp Bất Phàm liền đi tìm Thập Cửu thăm dò tình hình.



Thập Cửu hưng phấn nói, “Ta nói với hắn thời điểm mở bảo tàng nhất định phải là giữa mùa hạ, về phần cụ thể là ngày nào, ta còn xem thiên tượng. ”



Nhiếp Bất Phàm dựng thẳng ngón cái lên, khen ngợi nàng, “Làm tốt lắm, không tồi!”



“Như vậy ta sẽ có đủ thời gian để tìm kiếm cái chìa khóa”, Thập Cửu tràn đầy hi vọng nói, “Cung chủ nói với ta việc này tất có thể thành công, ta tin mình nhất định làm được”.



Nhiếp Bất Phàm giả vờ giả vịt nói, “Ân, ân, ngươi nhất định làm được. ”



Còn có được mấy tháng đâu, ha hả, ha hả…