Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 23 : Xả thân đuổi địch

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Rời khỏi tiểu điếm của Trương Quân Thực, Nhiếp Bất Phàm lắc lư lắc lư trở về thôn, từng bước đạp lên bóng chiều tà, vừa đi vừa hát một bài ca do hắn tự biên, “Ta là một con dê, ôn thuần lại mềm mại, ăn cỏ xanh, cắt lông dê, vắt sữa dê…”



“… Xin hỏi, dưới chân núi Khê Sơn có sơn thôn nào tên gọi Kê Oa thôn hay không?” Đột nhiên, một thanh âm từ phía sau truyền đến.



Nhiếp Bất Phàm vô thức đáp lời, “Có đó, leo lên đỉnh núi rồi nhìn xuống một cái liền thấy. ”



“Đa tạ. ”



Nhiếp Bất Phàm xoay người lại, phía sau cây cối chen lấn xô đẩy, tiếng gió lùa qua từng trận xôn xao, nhưng là một bóng người cũng không thấy.



Nhiếp Bất Phàm đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy một mảnh u tĩnh tịch mịch, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của chính hắn vậy.



Hắn bĩu môi đi tiếp, bất quá ca từ trong miệng lại chuyển thành, “Ta là một con sói, hung tàn lại độc ác, gặm xương trắng, mài răng nhọn, yêu ma quỷ quái tránh xa ra…”



Khi hắn về tới Kê Oa thôn, đàn gà chạy ra ngoài chơi đã lục tục quay về chuồng. Các hộ khác của Kê Oa thôn tựa hồ đều ở trong phòng mình, không có ra ngoài đi lại. Thôn làng thoạt nhìn an tường tĩnh mịch không gì sánh được.



Nhiếp Bất Phàm đi vào sân trong, trước tiên mang đồ hôm nay mua được bỏ vào phòng bếp, sau đó rửa mặt chải đầu một chút rồi đi về phòng ngủ.



Vừa tới cửa, hắn đột ngột dừng cước bộ, bàn tay chuẩn bị đẩy cánh cửa cũng khựng lại giữa không trung, bình tĩnh xoay người, đi về phía nhà tắm ở bên kia.



Cái xoay người cất bước này đã thành công khiến cho Tư Thần Vũ đang ẩn náu sẵn trong phòng nghẹn đầy một bụng buồn bực. Vốn là hôm nay hắn cố ý chờ ở trong phòng Nhiếp Bất Phàm, chờ tên kia trở về sẽ tính sổ. Trong đầu hắn đã hiện ra đủ loại khổ hình, chỉ cần tên kia bước vào là có thể bắt đầu tra tấn. Ai ngờ cái tên khốn kia dường như đã biết trong phòng có người, rõ ràng đã định mở cửa bước vào, thế mà không hiểu sao lại lặng lẽ bỏ đi.



Tư Thần Vũ bình tĩnh hít sâu một hơi, đợi một lúc lâu, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bóng người kia quay lại. Rột cuộc kiên nhẫn cạn kiệt, hắn đứng bật dậy, bước ra khỏi phòng, mang theo bộ mặt đầy sát khí đi tìm kẻ đầu sỏ kia.



“Lén lút ta đi, rồi lại lén lút ta về…” âm thanh ngâm nga quái dị của Nhiếp Bất Phàm mơ hồ truyền tới.



Tư Thần Vũ nheo nheo con mắt, bước chân nện mạnh theo từng nhịp điệu trong miệng người kia.



“Phất ống tay áo một cái, ta lại không mang theo khăn bông…”



“…” Bàn tay Tư Thần Vũ vừa chạm đến cửa phòng lại thoáng dừng lại một chút, sau đó dứt khoát đẩy mạnh cửa.



Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, một bóng người thân trên xích lõa ở giữa làn khói mờ lắc lư lay động.



Tư Thần Vũ đến gần vài bước, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang ngồi trong bể tắm mà chà chà cọ cọ, thân thể trắng mịn phơi bày trong không khí, từng lọn tóc ướt mềm dán chặt lên bả vai khiến cho làn da trắng nõn càng thêm nổi bật mị hoặc vô cùng. Có lẽ nghe được động tĩnh gì đó, Nhiếp Bất Phàm quay đầu lại, vừa thấy Tư Thần Vũ liền kỳ quái nói, “Thấp huynh, ngươi cũng muốn tắm sao?”


“Có một chút. ” Nhiếp Bất Phàm cảm thán nói, “Hắn không ở đây, bột mì cũng không có người nhào. ”



“…” Trương Quân Thực trầm mặc.



Lúc này, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhìn ra cửa viện, nhỏ giọng nói, “Nói nhỏ cho ngươi biết, vị Vương gia kia ưa thích nam sắc, ngươi phải cần thận một chút. ”



Trương Quân Thực trong tâm khẽ động, vội hỏi, “Vậy hắn không làm gì ngươi chứ?”



“Có thể làm gì ta?Gà trong Kê Oa thôn liền cho hắn biết mặt. ”



“…” Cũng đúng.



Từ từ, không đúng, trước nay chưa từng nghe nói Tư Thần Vũ có loại sở thích này. Trương Quân Thực nhìn Nhiếp Bất Phàm một chút, thầm nghĩ sẽ không phải người này lại đi trêu chọc người ta đi?Hắn có thể an phận một chút hay không?Nam nhân đều là chịu không nổi cám dỗ, đặc biệt là loại hấp dẫn kỳ lạ như có như không khó lòng đoán định được.



Hắn chính là một ví dụ!Trương Quân Thực trong lòng lặng lẽ rơi lệ. Càng bi ai hơn chính là, người này hoàn toàn không biết mình đã làm ra những chuyện gì, cứ như đúng lý hợp tình mà hưởng thụ lạc thú trêu chọc người khác, không lễ tiết, không cố kỵ, còn thường xuyên tỏ ra thuần lương vô tội khiến cho người khác giận sôi máu!



Trương Quân Thực đến khiến cho tâm tình của Nhiếp Bất Phàm vô cùng tốt, cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười chói lóa rêu rao khắp nơi, cũng hiếm thấy mà hòa nhã với Tư Thần Vũ hơn rất nhiều, thật khiến cho người khác ngứa ngáy trong lòng.



Hôm nay Nhiếp Bất Phàm vừa chuẩn bị xuất môn đi dạo liền thấy mấy con gà xúm xít vây quanh một vật gì đó.



Hắn bước lại gần liếc một cái, phát hiện thì ra là một quyển sách cũ nát. Hắn cầm lên rũ rũ vài cái, lập tức một mảnh bụi bặm cùng với vụn giấy rơi ra. Cẩn thận mở vài trang sách rách nát, mới nhìn thoáng qua, Nhiếp Bất Phàm liền lộ ra biểu tình kinh hãi.



Đây… Đây… Đây chẳng lẽ chính là Xuân – Cung – Đồ (yaoi =)))) trong truyền thuyết?



Chỉ thấy trên trang sách vẽ hai nam nhân toàn thân xích lõa dây dưa một chỗ, làm đủ loại động tác ái muội, bên cạnh còn có văn tự thuyết minh, đáng tiếc kiểu chữ quá cổ xưa, Nhiếp Bấp Phàm một chữ cũng không đọc được.



Nuốt nước miếng nhìn vài trang, Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc nhận ra bản thân đã quá coi thường những người ở thời đại này. Bọn họ tuyệt không cổ hủ bảo thủ như trong tưởng tượng của hắn, những những bức vẽ tràn đầy cơ tình này quả thực chính là mô tả đầy đủ trọn vẹn hoan ái công lược, lộ liễu đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.



“Ta nói, thứ này tìm ra ở chỗ nào?” Nhiếp Bất Phàm trách mắng, “Không phải là trộm từ chỗ của họ Thẩm và họ Tư kia đi?”



Ba con gà chớp chớp mắt, vẻ mặt thực đơn thuần.



“Ân, không đúng. ” Nhiếp Bất Phàm khép sách lại, nhìn bộ dạng bẩn thỉu như thế này, xem ra được cất giấu ở nơi bí mật nào đó lâu rồi. Chẳng lẽ là do cố chủ thôn này sưu tầm?



Cẩn thận tỉ mỉ xem xét tên sách một chút, thật sự quá trừu tượng rồi, Nhiếp Bất Phàm vô pháp nhận diện.



Thôi đi, trước hết cứ tịch thu đã. Nhiếp Bất Phàm thuận tay nhét quyển sách vào ngăn tủ, sau đó chạy ra khỏi phòng thét to một tiếng, cầm đầu đại đội gà đi thẳng ra ngoài thôn…—Mimi: Bạn tàng trữ sách đen nha~ Ai nha~ Cũng bởi vậy mà sắp lên thớt rồi, cái này chính là tự tạo nghiệt thì không thể sống =)))))