Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 28 : Thay ta canh gác

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit:Mộc Lam

Beta:Mimi, Lam Yên



*****



Trận chiến lơ tơ mơ này chính là nhờ vào một phát rắm thối xưa-nay-chưa-từng-thấy-của con gà trống tên Tiểu Hoàng mà kết thúc. Tiểu Hoàng lúc ấy đang đứng tại đầu gió quan sát trận chiến, thoáng chốc hào khí ngút trời, hưng phấn quá độ mà phóng ra một cái rắm vang dội. Gió xuân quét tới, mùi thối trong nháy mắt xông vào mũi đám người Lý Dực đang ở cuối hướng gió, khiến cho cả đám nhăn mặt, bịt mũi dậm chân. Đám gà thì quay cuồng, tranh nhau chạy tán loạn bốn phía, thống khổ đến mức muốn đột tử. Chỉ trong một thoáng mà toàn bộ hiện trường – gà cùng người, người cùng gà đều chạy hết, chỉ còn lại toàn những rau với cỏ.



“A?Nhanh vậy mà đã đánh xong rồi?” Nhiếp Bất Phàm đang ở phòng bếp nấu canh gà, nghe ngóng nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, nhịn không được tự mình ra ngoài tìm hiểu, mới biết trận chiến đã ngừng.



Hiện trường đã không còn lấy một con gà, những người còn ở lại thì mặt mũi xanh xao, một thân hôi thối nồng đậm, nhưng vì muốn bảo trì phong độ nên cả đám đầu gỗ vẫn cố đứng một cách vô cùng nghiêm túc.



Nhiếp Bất Phàm nhìn một lúc, hô to, “Ta đã dặn Thổ Băng đi đun nước nóng, các ngươi có muốn đi rửa mặt chải đầu một chút không?”



Nghe được lời ấy, Lý Hoài không nói hai lời liền đi thẳng về chỗ ở của mình.



Tư Thần Vũ cùng Thẩm Mộ Nhiên cũng một trước một sau mà ly khai, còn Vương Thi Thiện – người khơi mào trận chiến này, sớm đã không không còn bóng dáng.



Lý Dực im lặng đi về phía phòng bếp chỗ Nhiếp Bất Phàm đứng, bất quá còn chưa bước vào đã bị hắn đứng ở cạnh cửa ngăn lại, “Ngươi mau đi tắm đi, thối đến mức ngay cả muỗi cũng có thể lăn ra chết. ”



Kỳ thật mùi hôi trên người Lý Dực không phải của Tiểu Hoàng mà là kết quả của cuộc giao chiến với Vương Thi Thiện – kẻ toàn thân đầy phân gà.



Lý Dực nhìn Nhiếp Bất Phàm một chút, đột nhiên tiến lên vài bước gắt gao ôm hắn vào trong ngực, chà xát đủ mọi chỗ.



Nhiếp Bất Phàm giãy giụa thét lên, “Lý Tứ, tên hỗn đản nhà ngươi!”



Lý Dực mặt không đổi sắc nói, “Nước nóng đun rồi sao, cùng nhau tắm không?”



“Hừ!” Nhiếp Bất Phàm đá văng Lý Dực ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Quân Thực đang đi về phía bọn họ. Hắn lập tức dang hai tay cực kì tao nhã mà lao vào lồng ngực Trương Quân Thực, dùng sức cọ sát vài cái.



Lý Dực đen mặt.



Trương Quân Thực khóe miệng mỉm cười.



“Người cùng cảnh ngộ, vì hình tượng xán lạn của chúng ta, cùng đi tắm rửa đi!” Nhiếp Bất Phàm ngón tay chỉ thẳng vào nhà tắm, làm ra một bộ dạng vô cùng phóng khoáng.



Thế nhưng, cuối cùng xuống nước lại chỉ có hai người là Lý Dực và Trương Quân Thực.



Khi bọn họ ngâm mình trong làn nước ấm thì Nhiếp Bất Phàm sớm đã chẳng biết chạy đi đằng nào, để lại bọn họ mỗi người một góc mắt to trừng mắt nhỏ. Lý Dực đột nhiên đứng dậy, tùy tiện vươn tay lấy một kiện y phục mặc vào, đi ra khỏi nhà tắm. Không bao lâu sau, Nhiếp Bất Phàm bị hắn lôi theo vào, vung tay một cái ném thẳng vào bể tắm khiến bọt nước bắn tung tóe.



Nhiếp Bất Phàm ngoi đầu lên kháng nghị, “Lý Tứ, Ngươi làm gì vậy?”



“Tắm rửa. ”


“Có ý gì?”



“Ngươi sẽ nấu cơm sao?”



“Sẽ không. ”



“Giặt quần áo?”



“Sẽ không. ”



“Cho gà ăn?”



“Sẽ không. ”



“… Làm ấm giường?”



“…”



Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nhìn hắn, “Cái gì cũng ‘sẽ không’, vậy ta vì sao phải đem kinh văn trân quý, hiếm có, độc nhất vô nhị như thế giao cho ngươi?”



“Ta dùng tiền mua. ”



“Gia hiện tại không thiếu tiền. ”



“Vậy ngươi thiếu cái gì?”



Thiếu não. Trong đầu Trương Quân Thực và Lý Dực không hẹn mà cùng hiện lên lời này.



Nhiếp Bất Phàm vắt óc suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Ta có tiền, có nhà, có gà làm ấm giường, có tướng mạo, có người hộ giá, ăn ngon ngủ kỹ, đời sống vô ưu vô lo, dường như cái gì cũng không thiếu. ”



“…” Ba người đồng thời đầu đầy hắc tuyến.



“Như vậy đi!” Nhiếp Bất Phàm vỗ tay một cái, dứt khoát nói, “Ngươi thay ta canh gác Kê oa thôn, bất cứ lúc nào cũng không được để cho kẻ khác ăn trộm những con gà đi lạc. Gần đây vùng phụ cận Kê Oa thôn thường xuyên có những kẻ kì quái qua lại, gà con vốn dĩ hiền lành vô hại, mềm mại nhu nhược, không cẩn thận sẽ bị người bắt đi. ”



Hiền lành vô hại, mềm mại nhu nhược?Lời này sẽ tuyệt đối không phải dành cho gà của Nhiếp Bất Phàm ngươi!



Ba người đồng loạt im lặng.



“Như thế nào?” Nhiếp bất Phàm lại hỏi.



Vương Thi Thiện cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến cho hắn hối hận ngàn đời, gật đầu, “Được.