Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 35 : Báu vật thiên nhiên Kê Oa thôn

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Ba người lăn qua lăn lại một hồi như vậy, ai nấy cũng đều mệt lử. Hai người Trương – Lý chỉ ăn được phân nửa đã phải dừng tay, thật sự là làm cho người ta thống khổ bức bối. Bọn họ trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!



Nhiếp Bất Phàm không biết những toan tính hiểm ác này, tự cho là bản thân đã trấn áp được bọn họ, liền yên lòng thỏa ý mà chìm vào giấc ngủ. Về phần trong lúc ngủ lại bị ăn bao nhiêu đậu hũ thì chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết nhưng hắn không hề biết.



Yên yên ổn ổn cùng ngủ thẳng cho đến ngày hôm sau, hai người Trương – Lý theo thói quen thức dậy rất sớm, nhưng là không ai đề cập tới chuyện đêm qua. Ban ngày ban mặt, bọn họ lại hóa thân thành hai chính nhân quân tử thẳng thắn phóng khoáng.



Lúc rời giường, Lý Dực lén hôn lên mặt Nhiếp Bất Phàm còn đang ngủ say như chết một cái. Trương Quân Thực thấy vậy cũng không chịu yếu thế, thừa dịp Lý Dực không để ý, len lén đặt lên môi Nhiếp tiểu ca một nụ hôn.



Thế nhưng Lý Dực mắt tinh tai thính, đảo mắt liền bắt gian tại trận, sắc mặt vốn đã ân trầm lại càng trở nên hắc ám hơn. Hai người đứng bên giường, không ai chịu bước ra khỏi phòng trước.



Trương Quân Thực cười nói, “Lý huynh không đi rửa mặt chải đầu sao?”



“Không cần bận tâm, ngươi cứ tự nhiên. ”



“Tại hạ cảm thấy hẳn là nên để cho Bất Phàm yên tĩnh một chút, nghỉ ngơi tốt một chút, dù sao đêm qua cũng đã mệt rồi. ” Trương Quân Thực nghĩ một đằng nói một nẻo.



Trên thực tế, Nhiếp tiểu ca ngủ sớm nhất bọn, mà cũng là ngủ ngon nhất bọn.



“Đúng vậy, chúng ta cùng đi đi. ”



“Rất tốt, chính là ý đó. ”







“Lý huynh, không đi sao?”



“Ngươi đi trước, mời. ”



“Cùng đi. ”



“Đi. ”







“Ta nói, các ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Nhiếp Bất Phàm cuối cùng bị đoạn đối thoại ấu trĩ của bọn họ đánh thức.



Hai người cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang dựa vào thành giường, tay chống má, dùng một loại ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn bọn họ, một cẳng chân trắng nõn non mềm còn không an phận mà thò ra khỏi chăn.



Bộ dạng này thật là khiến cho người ta muốn hung hăng chà đạp một phen.


Thập Cửu đắc ý, “Ngươi cũng thấy không sai đúng không?Chúng ta đều suy đoán cái chìa khóa cuối cùng nhất định có hình dạng Kỳ Lân, hiện nay xem ra đúng là như thế. ”



Nhiếp Bất Phàm không đáp mà xoay người đi về phía khác, bắt đầu lục lục lọi lọi.



“Ngươi đang tìm cái gì?” Thập Cửu kỳ quái hỏi.



“Chính là cái này. ” Nhiếp Bất Phàm mang ra một cái rương gỗ, sau đó mở ra đặt ngay trước mặt Thập Cửu.



Thập Cửu thò đầu vào nhìn, lập tức toàn thân ngây dại. Chỉ thấy giữa cái rương bày bốn khối ngọc bội, bên trên lần lượt có khắc hình Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Dựa theo chất ngọc cùng với nghệ thuật chạm khắc, xem ra là cùng một bộ với khối ngọc Kỳ Lân này.



Nhiếp Bất Phàm cầm lấy miếng ngọc Kỳ Lân, hì hì cười nói, “Không thể ngờ bộ ngọc bội này vẫn còn sót một miếng khác. ”



Thập Cửu ngón tay rủn rẩy chỉ vào rương đồ, “Đây là…”



“Ngọc bội. ” Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc trả lời, “Đều là do cùng một vị sư phụ làm ra, là kiệt tác hiếm có, hơn nữa lại còn đủ bộ, càng là đáng giá. ”



Thập Cửu vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ như hồn vía đã bay về tận chín phương trời.



Nhiếp Bất Phàm đặc biệt thành khẩn cảm tạ, nói, “May nhờ có ngươi. ”



Thập Cửu chỉ cảm thấy trước mặt có một vầng hào quang chói lòa, ngay sau đó dùng một quyền đập mạnh xuống mặt bàn, trong miệng còn phát ra những tiếng gào thét đầy áp lức đè nén, “A!Vì sao?Rốt cuộc là vì sao?”



Nhiếp Bất Phàm hảo tâm rót cho nàng một chén nước, an ủi, “Bình tĩnh, bình tĩnh. ”



“Ta không bình tĩnh nổi. ” Thập Cửu nóng giận nói, “Tìm lâu như vậy rồi, như thế nào vẫn không tìm được cái chìa khóa cuối cùng?”



“Kiên nhẫn một chút, cuối cùng sẽ tìm được thôi. ” Nhiếp Bất Phàm ung dung ngồi bên cạnh bàn, một mặt vuốt ve Ngộ Không, một mặt khuyên giải.



“Ta đã không còn niềm tin nữa. ” Thập Cửu nản lòng thoái chí ngồi xuống ghế.



Nhiếp Bất Phàm đảo đảo con mắt, đề nghị, “Không bằng như vậy đi, ngươi cứ tìm cho kỹ. Nếu sau khi vào hạ mà vẫn chưa tìm được, ta nhất định giúp ngươi nghĩ cách giải quyết vấn đề này, tuyệt sẽ không để ngươi mất mặt. ”



“Thật sao?”



“Thật. ” Nhiếp Bất Phàm cẩn trọng gật đầu.



“Nhiếp ca ca, ngươi thật sự là người tốt!” Thập Cửu cảm động đến lệ rơi đầm đìa, nhìn hắn bằng ánh mắt dành cho đấng cứu thế.



Nhiếp Bất Phàm khẽ hất hàm, thần sắc sống động, thản nhiên đón nhận sự sùng bái của Thập Cửu.



Tên này, thật sự là con mẹ nó lừa đảo!