Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 74 : Rắn cắn

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



Ngày hôm sau, Nhiếp BấtPhàm hiếm thấy mà không xuất môn gây rối, một ngày cứ an an ổn ổn như vậy trôiqua.



Đúng như hắn dự đoán, Vệ Địchđêm nay còn bận bịu việc xã giao khách khứa. Đây chính là điều kiện thuận lợi cho hắn lần thứhai bỏ trốn.



Đêm khuya tĩnh mịch, lúcnày trong viện phía Nam có tất cả tám tên thị vệ canh gác, chỉ còn một khoảng thờigian ngắn nữa để phát ám hiệu cho Thái Bạch hành động. Vương Thi Thiện phải lợidụng khoảng thời gian này xử lý đám thị vệ, để Thái Bạch có thể nhanh chóng đếnchỗ hẹn.



Lẽ thường, việc này vốn dĩkhông có khả năng thành công, bởi thủ vệ luôn náu mình trong góc tối, mà vị trímỗi ngày lại khác nhau, muốn xâm nhập vào Nam viện mà không kinh động tới bọn họlà rất khó. Nhưng là, có đám gà chiến khứu giác linh mẫn, một thântuyệt kỹ do Hoa Cô Nương dẫn đầu hỗ trợ, bất luận kẻ nào cũng không thoát được tầm kiểm soát và lùng sụccủa chúng nó.



Vương Thi Thiện suôn sẻ đánhngất tám thị vệ, đồng thời phát tín hiệu cho Thái Bạch.



Thái Bạch từ cửa sổ lặng lẽchuồn ra bên ngoài. Vương Thi Thiện chỉ xuống phía dưới chân đối phương, nói, “Đitheo nó đi, nó sẽ giúp ngươi tránh những nơi có thị vệ canh chừng. ”



Nhìn theo hướng người kiachỉ, Thái Bạch chỉ thấy một con gà đen đang yên lặng đứng ở một bên, dùng đôi mắtto bằng hạt đậu chăm chú nhìn hắn.



“Nó. ”



Thái Bạch không dámtin.



“Không có thời gian giảithích, nhanh lên một chút, chúng ta sẽ ở ngoài khe núi chi viện cho các ngươi. ”



Lời vừa dứt, người liền đã không thấy bóng.



Thái Bạch lại cúi đầu nhìncon gà đen kia, mà con gà đen cũng tà tà liếc hắn một cái, chân nhảy lên chạythẳng vào bóng tối.



Thái Bạch vội vã đuổi theo, lần đầu tiên cảm giác được nguyên lai gà cũng có thể chạy nhanh như vậy, khiến hắn đuổiđến đổ mồ hôi. Hơn nữa con gà này còn chọn đường khó mà chạy, chui xuống nhảylên đủ kiểu. Đến khi tới được chỗ hẹn, đầu tóc Thái Bạch đã găm đầy lá cây, yphục tàn tạ, mặt mũi xước xát.



Nhiếp Bất Phàm chỉ vào hắn, khẽ cười, ngay sau đó lại vỗ vỗ bờ vai hắn, nói, “Vất vả rồi. ”



Hai người chuẩn bị ổn thỏa, cũng không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng lội xuống dưới nước.



Khi Thái Bạch chú ý tới congà đen kia thì đã không còn thấy bóng dáng nó nữa. Hắn không khỏi âm thầm cảmthán, thật sự là gà thần đến – đi như gió.



Để tránh bị phát hiện giốngnhư lần trước, Thái Bạch ra hiệu lúc này phải lặn xa hơn một chút, sau khi rakhỏi Đông Thịnh Thượng Phủ sẽ tiếp tục theo một nhánh sông mà ẩn náu, cho nênNhiếp Bất Phàm nhất định phải cố gắng duy trì dưỡng khí trong khoảng thời gianhơn nửa nén hương.



Nhiếp Bất Phàm tất nhiênkhông có ý kiến.



Hai người theo lộ tuyến lầntrước, thông qua thủy đạo thuận lợi bơi vào lạch sông chính của thung lũng. Lúcnày Nhiếp Bất Phàm đã cảm thấy có chút không nín thở nổi nữa, nhưng vẫn theosát bên người Thái Bạch.
Thái Bạch tầm mắt đảo qua, vừa vặn nhìn thấy một con rắn đang chui vào góc và con rắn vừa cắn hắn ban nãylà cùng một loại.



“Mau để ta xem thử!” Thái Bạchvươn tay lôi kéo cái quần của Nhiếp Bất Phàm, vẻ mặt nôn nóng.



Người này vừa rồi giúp hắnhút độc, thế mà lại không kêu một tiếng!“Đừng, xấu hổ lắm. ”



Nhiếp BấtPhàm kéo lại cái quần, nhăn nhó xoắn vặn hai bàn tay.



“Lúc này còn lề mề cái gì, mau nằm úp xuống để ta xem. ”



Thanh âm Thái Bạch có chút tức đến khó thở.



Nhiếp Bất Phàm đành phảingoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để Thái Bạch cởi quần hắn ra, trên mông bên phảiquả thực xuất hiện hai dấu răng chói mắt, làn da vốn dĩ trắng nõn bỗng nhiên tímđen một mảng.



“Ngươi điên rồi sao?Chínhmình bị cắn cũng không kêu một tiếng!” Thái Bạch không nói hai lời, cúi xuốnghút độc cho hắn.



Nhiếp Bất Phàm vội vã lăn mộtvòng sang bên cạnh, ngăn cản nói, “Không sao, ta không việc gì. ”



Thái Bạch nổi giận, “Nếungươi chết đương nhiên không có việc gì rồi. ”



Hắn trực tiếp kéo người nằmúp lên trên đùi, một tay giữ chặt lưng đối phương, tay kia đỡ lấy thắt lưng hắn, cúi đầu ngay trên mông hắn bắt đầu hút.



Nhiếp Bất Phàm rất muốn nóicho hắn biết, một chút công tác chuẩn bị trước khi hút độc cũng không có làmnhư ngươi vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm bị độc phát rồi.



Hắn thả lỏng thân thể ghévào trên đùi Thái Bạch, nhàm chán mà đếm đá vụn trên mặt đất.



Khi vừa mới bị cắn, Nhiếp BấtPhàm có chút đau nhức, nhưng là hắn biết rõ, cho dù độc tính có mạnh đến đâu, hắncũng sẽ không chết.



Không ai biết rằng thể chấtcủa hắn hoàn toàn khác với người thường.



Chẳng biết sau bao lâu, NhiếpBất Phàm cảm giác người phía sau đột nhiên không có động tĩnh gì. Nhìn lại, lại phát hiện Thái Bạch đã chôn mặt ở giữa hai bắp đùi của mình mà ngất đi rồi!Này, có phải không?Độc cònchưa có hút hết đâu?Ít nhất cũng phải làm đến nơi đến chốn chứ!Vừa rồi một bộdáng anh hùng đại nghĩa như thế, kết quả bây giờ lăn ra đó mà hôn mê.



Nhiếp Bất Phàm đảo đảo cặpmắt, vẻ mặt khinh bỉ, vươn tay đẩy đầu đối phương ra chỗ khác, kéo quần lên.



Sắc mặt Thái Bạch tuy rằngcó kém một chút, nhưng khí tức vẫn coi như bình ổn, trán có hơi hơi sốt.



Nhiếp Bất Phàm cạy mở miệngngười kia, thấy trong miệng còn sót chút máu độc. Hắn dùng đầu lưỡi luồn vàoliếm sạch, sau đó lại lấy nước ngoài thác giúp đối phương súc miệng.



Cửa động quá mức ẩm ướt, Nhiếp Bất Phàm lại kéo người lui vào bên trong một chút, tạo ra đủ loại tiếng độngnhằm kiểm tra xem xung quanh có còn con rắn nào hay không. Khi thấy mọi thứ đều ổnthỏa, hắn liền nằm xuống bên người Thái Bạch, tứ chi đồng thời quấn lấy đốiphương, hấp thụ hơi ấm trên người hắn. Mệt cả một đêm, chuyện gì cũng chờ ngủ dậyrồi nói đi, cũng không biết tình hình đám người Vương Ngũ bên kia thế nào rồi…