Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 84 : Cuộc chiến bắt Thụ (8)

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



Lồng sắt ‘ầm’ một tiếng bậtmở, Bạch Hổ hùng tráng chậm rãi bước ra, tất cả mọi người trên khán đài đềunhao ra ngoài để chiêm ngưỡng.



Bãi săn diện tích rộng lớn, phía bắc là một khu rừng rậm, khu vực trung tâm lại là một mảnh đồng cỏ xanhtươi bát ngát, tầm nhìn bao quát. Bãi săn nuôi đủ loại động vật từ hươu sao, lợnlừng, khỉ, thỏ, cáo cho tới các loài động vật cỡ nhỏ như chuột, gà, trong đó, hươu sao và thỏ có số lượng lớn nhất. Ngoài lợn rừng ra, nơi này cũng không có mãnh thúchân chính nào. Vì thế, con Bạch Hổ này vừa xuất hiện đã lập tức trở thành vua muôn thúở đây.



Tinh thần của Bạch Hổ cóchút uể oải, bước đi không nhanh cũng không chậm, nhưng ánh mắt hữu thần, phongđộ vương giả trước sau không hề suy giảm.



Chỉ một lát sau, nó liềnphát hiện ra một con nai đang ăn cỏ ở cạnh bìa rừng. Nhưng nó cũng tức tốc truykích mà giống như một con mèo, chân không một tiếng động lặng lẽ tới gần, cong người ẩn náu trong bụi cỏ, kiên nhẫn chờ thời cơ tốt nhất để ra tay.



Mọi người quan sát bênngoài bãi săn đều nín thở chờ đợi. Đây là lần đầu bọn họ được tận mắt chứng kiếncả quá trình mãnh hổ đi săn, vừa hưng trí lại vừa hồi hộp.



Bạch Hổ âm thầm đi đến mộtchỗ chỉ cách con mồi vài chục thước, tứ chi làm thành tư thế chuẩn bị vồ mồi. Nhưng là, vừa định mạnh mẽ nhào tới, ai ngờ một tiếng gà gáy quái dị bất ngờ vang lên, chặt đứt thế công của nó. Connai kinh hãi, chạy thẳng vào rừng sâu.



Đàn hươu nai nhốn nháo mộthồi, nháo nhác nhìn khắc mọi nơi, tựa hồ không phát hiện ra nguy hiểm gì, lạian tĩnh trở lại.



Bạch Hổ lạnh lùng nhìn về mộtnơi nào đó, chỉ thấy một con gà màu nâu đang đứng trên ngọn cây mà nhảy lên nhảyxuống, đôi cánh giống như bị chuột rút làm cho co giật, cứ ra sức vỗ vỗ, miệng còn khôngngừng phát ra những thanh âm kỳ dị, vô cùng kiêu ngạo. Bên cạnh con gà này còncó một con khỉ to bằng bàn tay đang ngồi chồm hỗm, cái đuôi vểnh lên, mặt mũicười đến là xán lạn.



Bạch Hổ không biết trèocây, cho nên nó quyết định không chấp nhất với bọn chúng, tiếp tục đi săn lầnthứ hai.



Những người vây xem khôngrõ đầu cua tai nheo, vốn tưởng rằng có thể chứng kiến một màn mưa máu gió tanhkhi Bạch hổ phát uy, ai ngờ ngay thời điểm then chốt lại đứt gánh giữa đường.



Thậm chí có người còn đứnglên quát, “Tiếp tục đuổi theo đi!”Mà sứ giả Hy Đồ quốc cànglà siết chặt nắm tay, chỉ lo Bạch Hổ sẽ làm mất thể diện của bọn họ.



Nhưng mấy lần ẩn náu tiếpđó đều kết thúc trong thất bại. Không phải chỉ trên cây có gà mà ngay cả dướiđất cũng ló lên một cái đầu gà, còn có gà từ trên trời bay ngang qua, mỗi lần đều nhằm lúc bạch hổ vận sức chờ phát động mà quấy rối, việc này mèo có thể nhẫnchứ hổ thì không thể nhịn được.



Bạch hổ rốt cuộc nổi giận, dựng đứng lông mao, gầm lên một tiếng, lậptức như tên đã rời cung mà lao thẳng về phía bụi cỏ, nhanh chóng đuổi theo đànhươu.




Kim Tử thấy Bạch Hổ bị phân tâm liền lớn tiếng gáy một hồi, nhữngthanh âm hỗn độn xung quanh nhất thời im bặt.



Ánh mắt Bạch hổ lại một lần nữa gắt gao đối chọi với con mắt to bằng hạtđậu của Kim Tử, chiến ý giữa một hổ – một gà bỗng chốc tăng vọt. Ngay sau đó, cảhai giống như giao hẹn từ trước mà đồng thời lao bổ về phía đối phương.



So với thân thể cường hãn của Bạch hổ, Kim Tử chỉ như quả bóng bé nhỏmột mạch vọt tới. Ngay khi sắp bị móng vuốt của Bạch hổ chụp vào, nó lại nhanhnhẹn mà đạp lên chân con hổ, mượn lực nhảy tới sống lưng đối phương, dùng vuốtgà vẽ ra một đường máu đỏ thẫm.



Bạch hổ nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người lại định phản kích.



Hai đạo thân ảnh kích thước khác biệt thỉnh thoảng lại bổ nhào vàonhau trên không trung, giao tranh vô cùng kịch liệt.



Trong mắt của mọi người, Bạch hổ uy mãnh tựa hồ như đang chơi bóng, thếnhưng hết lần này đến lần khác lại bị bóng chơi. Số lượng vết thương trên ngườinó không ngừng gia tăng, càng đánh lại càng uể oải.



Cái gọi là ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, Kim Tử dùng mười cọng lônggà rụng xem như cái giá phải trả cho thắng lợi sau cùng.



Bạch hổ trầm giọng khẽ gầm một tiếng, chậm rãi đi đến bên người Kim Tử, dùng cái đầu hổ cọ lên cọ xuống thân hình thấp thấp béo béo của con gà kia, tỏ vẻkhuất phục.



Một núi không thể chứa hai cọp, trừ khi là một đực – một cái. Kim Tửkhí phách hiên ngang mà thu nhận Bạch Hổ vào gia môn.



Là cái thế giới này quá điên cuồng, hay là bọn họ hôm nay thức dậy rờigiường không đúng cách a?Tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cuộc chiến hổ –gà này đều lâm vào trạng thái điên cuồng tự hỏi. Bọn họ thật sự không thể tinđược một con gà thực sự có thể đánh bại lão hổ, đã thế lại còn làm cho nóhoàn toàn khuất phục!Có vài người thậm chí không ngừng dùng sức xoa xoa con mắt để khẳng địnhtất thảy mọi việc diễn ra trước mắt này không phải chỉ là ảo giác.



Lại nhìn mấy sứ giả Hy Đồ quốc, xem ra đã hóa đá cả rồi. Mắt thấy BạchHổ ở giữa vòng vây của một đám gà, biểu hiện lại nhu thuận và thân thiện lạ thường, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại mà bán manh. Bán manh, nó thế nhưng lại bánmanh a!!Đây còn là lão hổ sao?Còn là lão hổ sao?Bọn hắn quyết không thừa nhậnđây là một con hổ, đánh chết cũng không thừa nhận!Đám sứ giả trong lòng đột nhiên muốn giương cung lên mà bắn chết nó!Nhiếp Bất Phàm tựa hồ như không nhìn thấy vẻ mặt muốn chết của đám sứgiả, lễ phép hỏi, “Sứ giả đại nhân, ngươi cảm thấy gà của nước ta thế nào?Quýquốc có mãnh thú nào có thể địch lại được nó hay không. ”



Hắn đem lời lúc trước của sứ giả mà đáp lễ lại, rất có phong độ mà sátmuối lên miệng vết thương còn đang rỉ máu kia của bọn họ.



Những cảm xúc ẩn giấu sâu xa đằng sau biểu tình của đám sứ giả, e rằng khôngngôn từ nào có thể diễn đạt nổi. Sau cùng, chỉ nghe vị đầu đoàn kia nói, “Gà của quýquốc hung mãnh vô địch, chúng ta bội phục. ”



Từ đó, gà của Minh quốc nổi danh xa gần, tiếng tăm vang xa tận hảingoại, thậm chí còn có lưu truyền mạnh mẽ tới ngàn đời sau…—