Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 86 : Cuộc chiến bắt Thụ (10)

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



Ngày hôm sau, Nhiếp Bất Phàmtìm một cơ hội đuổi theo Phiền Lạc trước khi hắn kịp rời đi.



“Này, Quốc sư, từ từ. ”



Nhiếp Bất Phàm nhảy lên xe ngựa của hắn, cười nói, “Cho ta đi nhờ một chuyến. ”



Phiền Lạc nhìn hắn một hồi, hỏi, “Ngươi muốn xuất cung. ”



“Đúng vậy. ”



“Có khẩu dụ của hoàngthượng không. ”



“Ngươi dẫn ta tiến cung thìkhông cần khẩu dụ, vậy tại sao khi xuất cung lại cần. ”



“Trước đây hoàng thượngkhông biết ngươi. ”



Phiền Lạc nghiêng người dựa vào cửa sổ, miễn cưỡng nói, “Hiện tại ngươi đã trở thành người của hoàng thượng, tại hạ cũng không dám tựmình đưa ngươi xuất cung. ”



“Yên tâm. ”



Nhiếp Bất Phàmlấy lệnh bài ra quơ quơ vài cái, nói, “Ta hoàn toàn có thể tự do ra vào. ”



Phiền Lạc liếc mắt nhìn tấmlệnh bài, dĩ nhiên là Ngự chiếu lệnh bài có thể thay mặt vua hành sự.



Hoàng thượng có thể ban thứnày cho một người vừa mới gặp gỡ không bao lâu, thậm chí ngay cả thân phận cũngchưa điều tra rõ ràng hay sao?Nhưng là hắn rất nhanh nghĩtới, cái tên này tốt xấu gì cũng đã cứu hoàng thượng một mạng, lại còn có chútquan hệ không minh bạch với hoàng thượng, nhận được ân sủng như thế này cũng làchuyện thường tình.



Ra đến cửa cung, Phiền Lạcthuận miệng hỏi, “Đi đâu. ”



“Nhà ngươi. ”



Phiền Lạc quan sát hắn mộtlúc lâu, nhả ra bốn chữ, “Thứ lỗi không tiếp. ”



“Không sao, ta có thể tựtiếp đãi chính mình. ”




Nhiếp Bất Phàm lại nghiêngđầu nhìn hắn, hưng trí bừng bừng mà đề nghị, “Kỳ thực ngươi muốn thoát khỏi tacũng rất đơn giản, giúp ta nghĩ cách thoát thân đi, thế nào. ”



“Hoàng thượng đối với ngươikhông tốt sao?Vì sao phải bỏ đi. ”



“So với việc làm sủng vật củahoàng gia, ta càng muốn được làm đế vương nơi thôn dã hơn. ”



Nhiếp Bất Phàm ánhmắt nhu nhuận như nước, ý cười nhàn nhạt như sóng, gương mặt rực rỡ mị hoặc nhưánh mặt trời.



Phiền Lạc im lặng nhìn hắn, trong lòng dường như có chút xúc động không hiểu nổi.



“Ngươi có giúp ta không. ”



Thanh âm mềm mại của truyền vào lỗ tai Phiền Lạc, nghe như là nũng nịu.



Phiền Lạc có chút không rờimắt được, im lặng không nói gì.



Nhiếp Bất Phàm chưa có đượcđáp án, nhưng lại không hề chán nản, nhắm mắt lại, tứ chi dang rộng, bày ra mộtbộ dáng vô cùng tự nhiên.



Phiền Lạc lúc này vẫn cònchìm vào suy tư. Không biết qua bao lâu, trên giường truyền đến tiếng hô hấpđều đặn, Nhiếp Bất Phàm đã yên yên ổn ổn đi vào giấc ngủ, khóe miệng vẫn còncong cong như đang mỉm cười.



Phiền Lạc đi tới bên cạnhhắn, vươn tay miết nhẹ một đường lên khóe miệng đối phương, người kia đang ngủmà cũng vui tươi khoái hoạt như vậy sao?Lập tức, Phiền Lạc tựa nhưý thức được điều gì, gống như bị điện giật mà cấp tốc rụt tay về, sắc mặt biếnhóa không ngừng.



Mình đây là đang làm cái gì?Chỉ một đoạn thời gian sống chung ngắn ngủi, vậy mà lại như đã quen biết từ lâulắm rồi. Loại cảm giác thân thiết này là từ đâu mà ra?Vô luận tên kia sinh sựnhư thế nào, chính mình ngoại trừ có chút lúng túng ra, còn lại hoàn toàn chưabao giờ thực sự tức giận.



Tử nhỏ, hắn cũng bởi vìkhuôn mặt mang theo vài phần tà khí phong lưu mà bị không ít người quấy rầy vàngấp nghé. Nếu không phải gia thế không tầm thường, chỉ sợ đã sớm bị người tacoi như đồ chơi. Cho nên hắn có thói quen cư xử xa cách, cũng không thích thânmật với bất kỳ ai.



Nhưng người này là ngoạilệ, mãi đến tận thời khắc vừa rồi, hắn cũng không hề ý thức được những ngàytháng sống chung này có cái gì đó không đúng. Giống như hai người bọn hắn vốndĩ phải chung sống như vậy, vừa như bằng hữu lại vừa như kẻ thù, tranh cãi vuiđùa, không hề khúc mắc.



Phiền Lạc rốt cuộc có chútminh bạch vì sao hoàng thượng lại yêu thích người này. Người này tùy tiện thoảimái, tâm sáng như giương. Trên người hắn có một loại mị lực đặc biệt, bất kểlúc vui vẻ, khoái hoạt hay càn quấy đều không làm người ta sinh ra ác cảm. Nếunhư đối tượng là hắn, cho dù là nam tử, tựa hồ như cũng không có gì là khôngthể chấp nhận.



Phiền Lạc tự giễu mà cười, trênmặt một lần nữa lộ ra vẻ tà mị mê hoặc lòng người vốn có. Hắn cúi mình, ôm lấyNhiếp Bất Phàm đặt lên trên giường, giúp người nọ đắp chăn.



Lại nhìn thêm một lát, hắnkhông hiểu vì đâu mà buông một tiếng thở dài, rồi xoay người bước đi.



Trở về phòng mình, hắn trằntrọc không ngủ nổi, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn một hồi. Tiếp đó, không biết maxui quỷ khiến thế nào, hắn lại thò tay xuống đáy rương mà lấy cuốn ‘Nam tử –đoạn tụ đồ’ kia ra, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cũng vẫn là run rẩy lật mởtrang sách đầu tiên – một cánh cửa hoàn toàn mới cũng vì thế mà mở ra…—