Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 9 : Tu sửa

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Tháng tám, thu cao, gió thét già



Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.







Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,



Con nằm xấu nết đạp lót nát



Đầu giường, nhà dột chẳng chừa đâu



Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.



Sáng sớm Lý Dực thức dậy chợt nghe thấy Nhiếp Bất Phàm ở ngoài phòng cao giọng ngâm thơ. Đêm qua bị chút kinh hãi, hắn cả đêm ngủ không ngon, thế mà tinh thần người này ngược lại lại tốt như thế.



“Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê



Đêm dài ướt át sao cho trót?



Ước gì nhà rộng muôn giàn gian



Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan



Gió mưa chẳng núng, vững như thạch bàn!”



Ân?Không thể tưởng tượng người này cón có tài văn chương, bài thơ rất hàm xúc thi vị.



“Than ôi!”



Nhiếp Bất Phàm đứng ngay trước cửa phòng mình, cảm khái mà thì thầm,



“Bao giờ nhà ấy dựng trước mặt,



Riêng ta lều nát cũng yên lòng!” (*)



(*Đoạn thơ em Phàm đọc là bài “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” – [Bài ca nhà tranh bị gió thu phá] của Đỗ Phủ, SGK văn 7, t. 1)



Con mắt Lý Dực nheo nheo lại, chỉ thấy mái của căn phòng mà Nhiếp Bất Phàm vẫn ở bị cuộn tung lên phân nửa, khó trách tối hôm qua hắn lại chạy tới ngủ cùng mình.


Lý Dực một bộ không thể tin được nói, “Ngươi không phải muốn dùng một con gà đổi lấy một con gà đi?”



Nhiếp Bất Phàm khoát tay, “Ngươi chỉ cần nhìn là được rồi. ”



Bất quá qua một lúc, cũng không biết Tiểu Hoàng làm cái gì, chỉ thấy gấu đen bất thình lình che lấy cái mũi, giống như phát điên nhảy tưng lên, bàn chân gấu khổng lồ ra sức cào vào thân cây, sau đó phì phì vài cái rồi chạy vào trong trừng, nhanh chóng biết mất vô tung.



“Xảy ra chuyện gì?” Lý Dực vẻ mặt nghi hoặc.



“Phật dạy: Không thể nói. ” Nhiếp bất Phàm ha ha cười.



Heo Heo đang giả chết xoay xoay vài cái, rồi sống lại.



Tiểu Hoàng cũng lắc lư như đại lão gia mà quay trở về.



Nhiếp Bất Phàm âm thầm gật đầu, không tồi, bản lĩnh của chồn vẫn còn dùng được.



Tiết mục xem như hạ màn, đám người Nhiếp Bất Phàm lên đường trở về. Đám gà khổng lồ, dọc theo đường đi không biết lưu lại bao nhiêu thức ăn sau tiêu hóa.



Sau đó không lâu, Kê Oa thôn nghênh đón một đoàn gà huynh gà đệ mới. Lần theo mùi đàn gà để lại, không ít dã thú đã bị lừa, sẩy chân lưu lạc thành kiếp gà.



Cái gọi là ‘người chết vì tài chim chết vì mồi’, thực sự là chí lý, chí lý.



Hai tháng sau, Kê Oa thôn rực rỡ hẳn lên, chẳng những phòng ốc đều được tu sửa một lượt, còn trang bị lò sưởi âm tường đầy đủ, tạp phòng biến thành nhà tắm, bất cứ lú nào cũng có thể hưởng thụ lạc thú tắm bồn. Chuồng gà cũng được rải thêm một tầng rơm dạ thật dày.



Ngoài ra, Nhiếp Bất Phàm còn dựng một hàng rào xung quanh thôn, xác định phạm vi trong ngoài thôn, ở lối vào đặt một tấm biểm “Kê Oa thôn”, cũng khắc lên hai cái cột trụ hai bên lời cảnh cáo “Ngoại trừ gà và gia súc, ai cũng không được đi vào, nếu tự ý đi vào, hậu quả tự chịu”.



Sau khi thôn trang sửa sang hoàn thiện, Trương Quân Thực đặc biệt mang quà mừng tới, bát đĩa ấm chén mỗi thứ bốn bộ, chăn đệm giường tủ bốn bộ, quần áo rét bốn bộ, giày lông hai đôi.



Lý Dực nhìn thấy mà chợt run rẩy, đây là đang cầu thân sao.



Nhiếp Bất Phàm thế nhưng lại phi thường vui vẻ, có qua có lại, cũng tặng lễ vật cho Trương Quân Thực, vẫn là một giỏ trứng gà, nhưng lần này đặc biệt hơn một chút.



Trương Quân Thực rất muốn nói, “Thật sự không cần khách khí…”



Sau khi tận hưởng hơi ấm của lò sưởi, Trương Quân Thực quyết định tạm thời ở lại Kê Oa thôn. Người nhà của hắn cũng không ở tại thành Khê Sơn. Cùng với bọn tiểu nhị sống qua mùa đông giá rét còn không bằng cùng Nhiếp Bất Phàm ở chung, thỉnh thoảng chịu ngược cũng có thú vui riêng.



Mùa đông này hằn là sẽ không quá lạnh…







(*) Bài ca nhà tranh bị gió thu phá – Mao ốc vị thu phong sở phá ca – Đỗ Phủ