Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Nhụy Nhi cô nương bị bệnh được đưa tới, nàng nhu nhược vô lực dựa vào đầu giường, nắm chặt tay áo tiểu cung nữ, chịu đựng cảm thấy thẹn khiếp vía nói: “Từ trước giờ lớn lên ở dân dã, vẫn chưa qua mộtthời gian, thân mình lại chịu không nổi bị bệnh. không dám lây bệnh qua cho quý nhân, thỉnh tỷ tỷ hướng ma ma nói, để ta đi ra ngoài ở. Ta cùng với Dương cô nương cùng xuất thân từ Dân trạch, khôngbằng đem ta dời qua Yến Hỉ Đường……”



Tiểu cung nữ nghe xong lời nàng nói, trong lòng cảm thấy khinh, nhưng Nhụy Nhi đều yếu thế như vậy, lại một miệng một cái “Tỷ tỷ”, ngược lại kêu nàng ngượng ngùng, vì thế nghĩ nghĩ, liền nói: “Ta đây cùng ma ma nói một chút, cô nương là chủ tử, sao dám nhận của cô nương một tiếng ‘ tỷ tỷ ’?”



Nhụy Nhi sắc mặt ngưng động, nàng bám lấy tiểu cung nữ, thấp giọng nói: “Tất nhiên là được đấy chứ, tỷ tỷ vào cung bao lâu, ta vừa mới vào cung bao lâu? Lại lý nào phân cái gì chủ tử hạ nhân? Ta cũng cũng chỉ là nha đầu ở nông thôn thôi.”



Nghe lời nói nàng khẩn thiết, nghiễm nhiên một bộ dáng móc tim móc phổi, tiểu cung nữ hạ mềm ngữ khí, nói: “Nhụy Nhi cô nương nghỉ tạm đi, ta đi trước.”



Nhụy Nhi gật đầu, nhìn theo nàng rời đi.



Đợi cho tiểu cung nữ đi xa, Nhụy Nhi mới hung hăng nhẹ nhàng thở ra. Nàng biết, Phương Thảo đãkhông có khả năng trở lại, có lẽ là sung quân đến nơi khác, có lẽ là đã chết, thảm hại hơn có lẽ là nàng còn đang chịu tra tấn, muốn sống không được muốn chết không xong…… Mặc kệ là loại kết quả nào, Nhụy Nhi cũng không dám tưởng tượng.



Nàng cẩn thận nghĩ, Phương Thảo bị tội, một là bởi vì ngày ấy xô đẩy khi dễ Dương yêu Nhi, hai chỉ sợ là nàng đã quên đây là nơi nào, thế nhưng ở chỗ thiên tử nháo ra như vậy, chẳng phải là coi thường hoàng quyền?



Cho nên nàng liền gấp không chờ nổi nghĩ muốn dọn khỏi nơi này.



Có thể tiếp cận Hoàng Thượng tuy tốt. Người tôn quý đệ nhất Thiên hạ như vậy, lại sinh ra cực kỳ tuấn mỹ, ai không nghĩ thân cận lấy lòng hắn ? Nhưng cũng phải có mệnh mới được!



Ở Hàm Xuân Thất đợi càng lâu, làm Hoàng thượng tức giận cũng dễ càng nhiều. Nhụy Nhi không thể tự mãn giống phương thảo, trong lòng nàng rõ ràng, những thủ đoạn kia đối với địa phương này, lực gãi ngứa đều không có. Trong cung quy củ nghiêm ngặt, nói không chừng có khi nàng làm trái với quy củ.



Chi bằng lấy lui làm tiến, dọn ở cùng Dương yêu Nhi một nơi. Kẻ ngốc này, ngốc vẫn ngốc, nhưng nếu nàng có thể được Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác, nói vậy nàng có bản lĩnh. không nói đến, học tập một vài đều là tốt. Chuẩn bị làm cho tốt, lại đi xum xoe cũng kịp?



Ít nhất…… Ít nhất ở bên người Dương yêu Nhi, mạng có thể giữ được.



Nghĩ đến đây, Nhụy Nhi thân mình run lên.



Nàng vội túm túm chăn, che thân thể phát lạnh lại, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ tạm. Nàng bệnh là bị bệnh thật, chỉ là hôm qua nàng cố ý chạm vào nước lạnh, vào đêm lại đá chăn, mới bị một bệnh này……



Lưu ma ma nghe xong tiểu cung nữ tới báo, nghiêm túc suy nghĩ một phen.



“Dương cô nương một người ở Yến Hỉ Đường, ngày thường khó tránh khỏi cảm thấy không thú vị, nếu có người làm bạn ngược lại cũng là chuyện tốt. Nhưng cũng không tốt khi nàng đem bệnh qua cho Dương cô nương, ngươi chờ thu thập tay nải, tạm thời cho ở sau Yến Hỉ Đường, khi lành bệnh lại cùng Dương cô nương qua lại.”



Tiểu cung nữ đáp lời, vội đi về gặp Nhụy Nhi.




Thái Hậu nhìn bài, nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc là vẫn không giống nhau.”



Tiêu Chính Đình nghe vậy, như cũ chỉ là cười cười.



Chờ canh giờ vãn chút, Tiêu Chính Đình liền cáo lui.



hắn bất tri bất giác lại đi tới Dưỡng Tâm Điện, chỉ là lúc này hắn không có đi bái kiến Hoàng Thượng. hắn chỉ là đi vài bước, vòng tới đường tắt lần trước.



Người lúc trước trong đầu thật hết sức kỳ diệu, càng là chỉ thấy một bên mặt, liền dễ dàng nhớ mãi không quên. Dường như tất cả trong trí nhớ, cũng chỉ có một mặt kinh hồng mới là tươi sáng.



hắn liền đứng ở đường tắt, hướng phương hướng kia mà nhìn, cảm thấy không hiểu sao tâm tình tốt đikhông ít.



Gã sai vặt vẻ mặt sờ không được đầu óc, mới lên tiếng gọi: “Vương gia……”



Lại nghe đến một trận tiếng bước chân, hỗn loạn một chút tiếng cười nữ tử đến gần, đúng là từ kia vọng nói lại đây…… Tiêu Chính Đình không chút nghĩ ngợi liền phi thân đi hai bước, ẩn ở chỗ ngoặt.



Từ đây mà nhìn qua đi, hắn có thể trông thấy đầu của người đi tới. 



Nhưng người kia lại là nhìn không thấy hắn.



Bọn cung nữ thái giám xung quanh cô nương cực kỳ trẻ tuổi, chậm rãi đi tới bên này.



Nàng ăn mặc áo ngắn màu đỏ quả hạnh, váy màu nguyệt hoa, cử động như nguyệt hoa quanh thân. Nàng búi tóc đơn sơ, giữa mày có một mạt hoa, sắc thái sáng ngời, mặt nàng giống như rực rỡ lấp lánh, làm cho người gặp là không quên.



Tương đối như ngày ấy, hôm nay nàng trang điểm càng có nhân khí.



Nhưng cũng vẫn là giống tiên nữ trên cung trăng xuống trần



Tiêu Chính Đình nhấp môi dưới.



Trong đầu một mặt ký ức kinh hồng kia, lại đột nhiên bị thêm một vầng sáng, di chuyển ở trong đầu, sau đó hướng càng sâu địa phương tản đi.