Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 31 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Mạnh Hoằng khom người, đưa bái thiếp.



Người gác cổng khó hiểu tiếp nhận, lại thấy dưới bái thiếp còn có một tờ danh mục quà tặng. thì ra không chỉ là tới bái kiến, mà còn tới tặng lễ.



Mạnh Hoằng làm sao biết được, người gác cổng này là do Lý gia phân phó lại đây, hắn vừa thấy Mạnh Hoằng ăn mặc bất phàm, khẩu khí ngạo nghễ, lại chuẩn bị bái thiếp, danh mục quà tặng, nhất định có mục đích không bình thường!



Đây là người mà Lý gia quyết tâm muốn nịnh bợ, làm saocó thể để cho người khác cũng nịnh bợ cậy quyền đi lên?



Người gác cổng nghĩ ngợi trong đầu, giả vờ xoay người nói: “Bái thiếp ta nhận, đợi ta trình lên cho chủ nhân xem qua rồi lại nói.” Dứt lời không đề cập tới chuyện danh mục quà tặng, xoay người vào cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.



Mạnh Huyên đã bao giờ chịu qua tức giận như vậy? Nàng biến sắc, đang định phát tác, đột nhiên nghĩ đến lời thuộc hạ tới báo một ngày trước, lửa giận mới sinh sôi lại bị nàng nhịn xuống.



Nếu người đang ở nơi này, thật sự là quý nhân trong cung…… Hôm nay dù phải xé xuống da mặt tôn nghiêm, cũng phải trước tiên đem người dỗ tốt. Ở thời điểm mấu chốt này, không thể lại chọc thị phi.



Mạnh Hoằng ngược lại nặng nề nhiều hơn.



hắn ngửa đầu đánh giá bảng hiệu tòa dinh thự này, nói: “Hôm nay sợ là không gặp được người……”



“Huynh trưởng sao lại nói vậy?”



“Nếu theo như ngươi nói, vị quý nhân này hẳn là một người thông minh, ngươi đã đắc tội nàng, liền không thể dễ dàng cầu xin tha thứ như vậy. Nàng từ trong cung đi ra, lại có trên dưới Lý gia tìm mọi cách lấy lòng, tiền tài phú quý tất nhiên là không thiếu. Chúng ta cho dù có thêm lễ vật nhiều hơn nữa, nàng có lẽ ngay cả nhìn một cái cũng lười liếc mắt đến. đã không có tâm tư muốn tha thứ, thì làm sao chịu gặp chúng ta?”



Mạnh Huyên nghe xong, nhất thời bị thuyết phục.



Nàng nói: “Vậy chúng ta trở về thôi……”



Mạnh Hoằng cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, nói: “Muội muội tốt của ta, sao có thể ngây thơ như vậy? Nàng tuy không gặp chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể thật sự xoay người liền đi a. Nhân gia muốn nhìn cũng không phải là lễ vật bồi tới cửa, mà là nhìn thành ý của chúng ta đấy. Chúng ta tới thêm vài lần, đứng ngoài cửa chờ nhiều thêm vài lần, mỗi ngày như thế, nàng tự nhiên sẽ bớt giận……”



Mạnh Huyên nhấp môi, đè thấp thanh âm, nói: “Như vậy đáng giá sao? Ta đắc tội nàng, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng tương lai phải hồi cung, ngay cả xem như trong lòng nhớ kỹ ta, dù sao cũng không thể thổi gió bên gối Hoàng Thượng đi……”



Nàng đang nói hăng say, Mạnh Hoằng không biết lúc nào đã quay đầu lại nhìn nàng, Mạnh Huyên nói nói, thanh âm đột nhiên im bặt.



Nàng nhanh chóng nhận sai: “Là ta lắm mồm…… không nên nói như vậy.”



Mạnh Hoằng cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Nếu như ngươi nhận sai như vậy, chỉ sợ chúng ta dù chờ mười ngày nửa tháng, nhân gia cũng lười đến gặp chúng ta.”



Mạnh Hoằng có học vấn tốt nhất Mạnh gia, lại là đích trưởng, tương lai Mạnh gia không tránh khỏi phải dựa vào một mình hắn chống đỡ. hắn cũng không trách cứ đệ đệ muội muội bên dưới, nhưng Mạnh Huyên lại đối với hắn sợ hãi.



Mạnh Huyên rụt rụt cổ, không dám lại nhắc đến nửa câu nói vừa rồi.



So với chuyện xin lỗi, Mạnh Hoằng lại càng tò mò về vị tân hậu này hơn.



……



Lại nói người gác cổng kia, cầm bái thiếp trong tay, người liền lập tức chạy tới Lý phủ báo tin.



Vì thế sáng sớm, hai vị cô nương Lý gia liền rửa mặt chải đầu một phen, mang theo vú già nha hoàn hướng Dương trạch đi. Lúc đó Dương yêu Nhi còn đang trong lúc ngủ mơ. Đêm qua, nàng trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu một hồi quanh quẩn cá, một hồi quanh quẩn muốn viết chữ, một hồi lại quanh quẩn đèn trên thuyền lớn kia…… Tóm lại giằng co hồi lâu.



Buổi sáng, Xuân Sa đi nhìn hai lần, đều thấy cô nương ngủ rất say, liền dứt khoát canh giữ ở gian ngoài, không vào quấy rầy.



Mà cô nương lý gia chân trước vừa đi, sau lưng Lý gia liền nhận tin tức, nói là trong cung có kẻ xấu, thế nhưng ý đồ hạ độc mưu hại Hoàng Thượng! hiện giờ trong cung ngoài cung đều đang bị điều tra nghiêm ngặt!



Lý Thiên Cát nghe xong, lập tức cả người rùng mình.



hắn xem không hiểu cái này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì……



Nhưng theo bản năng hắn biết, nếu trong cung ngoài cung đều cùng rung chuyển, vậy chỉ sợ là muốn đổi trời……



Lý Thiên Cát vội an bài người đi đánh thức Lý lão phu nhân, sau đó chính mình hướng hoàng cung đi.



hắn chẳng qua chỉ là ngoại thích của Thái Hậu, còn là cái loại thân thích tám sào cũng với không tới. Trước kia ở trước mặt Thái Hậu vẻ vang, nhưng đến thời điểm như vậy, cũng chẳng qua là một tiểu nhân vật không lên được mặt bàn. Bọn thị vệ lạnh mặt ngăn hắn ở bên ngoài, không cho hắn tiến cung bái kiến Hoàng Thượng.



Lý Thiên Cát ngược lại cũng không thất vọng, hắn ở ngoài cung chờ một hồi, hết mức thể hiện lòng trung quân ái quốc, lo lắng của mình, mới chậm rì rì lên đường hồi phủ.



Trở lại trong phủ, Lý lão phu nhân đã tỉnh dậy.



Hai người này ngay cả cơm sáng cũng không quan tâm, chỉ ngồi ở một chỗ, cau mày thương thảo việc trước mắt.



“Vô luận như thế nào, Thái Hậu chỉ sợ là không thể trông cậy vào được nữa.”



“Nhi tử hiểu được. Cứ như vậy, vị tân hậu này liền quan trọng nhất. Lấy lòng nàng, nhà chúng ta có lẽ còn có thể tiếp tục hưng thịnh……”



“Ân, đi thôi.”



Lý gia cũng không cho việc lấy lòng người khác để tồn tại là hổ thẹn. Trong mắt của bọn họ, lấy lòng đón ý nói hùa đổi lấy ích lợi, quả thực là chuyện có lời nhẹ nhàng nhất trên đời này.
Trong Tây Noãn Các.



“Khụ.” Tiêu Dặc được Triệu công công đỡ ngồi dậy, giọng hắn khàn khàn nói: “Mấy vị đại nhân vất vả, không bằng đến thứ gian nghỉ ngơi.”



Mấy vị đại nhân từ sớm đã chờ những lời này, nghe vậy đầu tiên là khước từ một phen, đợi Tiêu Dặc lần thứ hai đề cập, nói bọn họ tuổi già, bồi như vậy thật sự hao tổn tâm lực, bọn họ mới lui xuống, tại thứ gian nghỉ tạm.



Chờ bọn họ đi rồi, trong nhà mới lại khôi phục tĩnh lặng.



Tiêu Dặc sắc mặt đột nhiên trầm xuống, vung khỏi tay Triệu công công, nói: “Dương trạch thỉnh đại phu là xảy ra chuyện gì?”



Triệu công công cũng mặt đầy nôn nóng cùng kinh hoàng: “Bên ngoài cũng không có tin tức truyền đến, chẳng lẽ là…… Thực sự có người đục nước béo cò động thủ?”



Triệu công công so với ai khác đều nôn nóng hơn. hắn đối với một quẻ kia của Khâm Thiên Giám tin tưởng không chút nghi ngờ, nhận định vị tới từ Mân Trạch huyện Dương cô nương chính là phúc tinh của Hoàng Thượng, chỉ cần có nàng ở, Hoàng Thượng nhất định có thể thân thể khoẻ mạnh, tại đây khắp nơi đều là chỗ quỷ quyệt, ngồi vững vị trí……



Có người đối với Dương cô nương động thủ, còn không phải là tồn tâm hại Hoàng Thượng sao?



“Nô tài liền đi tra! đi thúc giục!” Triệu công công vội vàng nói.



Tiêu Dặc sắc mặt âm trầm, không có mở miệng, nhưng dáng vẻ này của hắn nhìn qua so với mở miệng còn muốn đáng sợ gấp mười lần.



hắn khóe miệng còn mang theo tơ máu, khuôn mặt trải qua vẽ loạn, trở nên thần sắc u ám, giống như người sắp chết. một gương mặt tuấn mỹ như vậy, lúc này thoạt nhìn lại giống như ác quỷ.



Triệu công công lần này đi một nén nhang cũng không tới.



Đợi khi hắn trở về, liền đã thay đổi bộ dáng, khóe miệng đè nặng của hắn lộ ý cười, khom người trước mặt Tiêu Dặc nói: “Hồi Hoàng Thượng, người theo dõi Dương trạch trở về báo tin. cô nương không có trúng chiêu, chỉ là nổi một thân mẩn đỏ, thuộc hạ thấy rất kinh hoảng, mới mời đại phu đến. Trái lại cũng trời xui đất khiến, thúc đẩy mấy vị đại nhân quyết tâm, trông coi Vĩnh An Cung.”



Tiêu Dặc trên mặt ngược lại không hề có ý cười như cũ, hắn nhếch khóe miệng, hỏi: “Như thế nào lại nổi mẩn đỏ?”



Triệu công công ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy sắc mặc chủ tử vẫn âm trầm như cũ, vì thế cân nhắc từ ngữ nói: “Đại phu kia nói là, cô nương trong lòng lo lắng quá nhiều, cảm xúc quá mức kịch liệt, mới một thân bệnh sởi.”



“Nàng một cái ngốc nhi, có cái gì để lo lắng.” Tiêu Dặc trầm giọng nói.



Triệu công công cũng không biết những lời này nên đáp như thế nào.



“Nàng hiện giờ đang làm cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.



“Hôm qua một đêm cô nương ngủ không ngon, mới vừa dùng cơm, lúc này đang cầm giấy bút viết chữ chơi.”



“Nàng ngược lại đem lời mình nói qua đều nhớ rõ.” nói rời cung cũng muốn luyện, liền thật sự luyện.



Triệu công công cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát giác, không biết từ khi nào sắc mặt Hoàng Thượng đã hòa hoãn.



“Tiếp tục nhìn chằm chằm, lần sau, trẫm không hy vọng là người khác đem tin tức truyền tiến tai trẫm trước.”



“Vâng, vâng.” Triệu công công vội vàng lên tiếng.



Tiêu Dặc dựa vào gối dựa, mắt hơi hơi khép lại.



Nàng một đêm không ngủ.



hắn cũng một đêm không ngủ.



Đầu bếp Ngự Thiện Phòng làm ba con cá, phân biệt làm thành cá quế chiên xù, măng mùa xuân dấm cá cùng canh cá.



Ngự trù lần đầu được phân phó như vậy, liền cũng dùng toàn bộ sức lực, hận không thể đem cá làm ra mười cái tám món đa dạng mới tốt.



Bữa tối Tiêu Dặc cũng không dùng bao nhiêu, lúc sau lại đánh nghiêng bát trà, chúng thần tiến cung…… hắn cũng không cẩn thận đi nghe những cái đại thần đó nói, rốt cuộc bọn họ lăn qua lộn lại đại khái đều là những lời này. Tiên đế không hiểu, nhưng hắn lại hiểu. hắn híp mắt, cách rèm trướng kia, nhìn chằm chằm các đại thần bên ngoài, trong miệng còn mang theo chút vị thịt cá tươi mới, quanh quẩn không đi.



hắn lại nghĩ đến lời Triệu công công mới vừa bẩm báo.



“Đại phu kia nói là, cô nương trong lòng lo lắng quá nhiều, cảm xúc quá mức kịch liệt, mới một thân bệnh sởi.”



“Ngốc nhi cũng sẽ lo lắng?”



“Lo lắng cho ai?”



Tiêu Dặc thanh âm khàn khàn, ngược lại tựa như là nói cho chính mình nghe.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Tiểu hoàng đế: Ta cảm thấy là nàng đang lo lắng cho ta.



Thái hậu nhỏ giọng nói: Ngươi xem cái nồi trên lưng ta có đủ lớn hay không, đủ đen hay không.