Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 38 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Cổ họng Lý Nguyên căng chặt, nhìn chằm chằm thiếu nữ mũ sa bên lan can đối diện, nhìn đến xuất thần. Thẳng đến khi nha hoàn đi tới bên người nàng, nàng mới bừng tỉnh. Lý Nguyên nắm lan can, hỏi nha hoàn bên cạnh: “Ngươi biết đó là ai sao?”



Nha hoàn tự nhiên lắc đầu.



“đi hỏi biểu tiểu thư.”



Nha hoàn kinh ngạc phát hiện, trong thanh âm cô nương nhà mình thế nhưng lại hàm chứa một tia nóng nảy.



Cẩm lý nhảy vọt, mặt hồ nổi lên kim quang.



Người đi ven đường nghỉ chân, nghị luận sôi nổi.



Mấy công tử ăn chơi trác táng ngồi trên ở thuyền nhỏ, lại liên tiếp kinh hô: “Thần kì! thật sự thần kì! Nhị công tử vị quý nhân này của ngươi rốt cuộc là có địa vị gì?”



Tiêu Quang Hòa cũng cả kinh, hắn nắm chặt ngón tay, thần sắc phức tạp nói: “…… Tóm lại là quý nhân.” Nghĩ nghĩ, hắn nói thêm một câu: “Quý nhân khó lường.”



Bên này Dương yêu Nhi duỗi dài tay, thật sự có con cá nhảy rất cao, thẳng tắp nhảy vào lòng bàn tay của nàng, nhưng thân cá trơn trượt, Dương yêu Nhi không thể bắt được.



Lưu ma ma vội nói: “cô nương đừng khổ sở, cá này lại không thể ăn, chỉ thích hợp dưỡng trong lu, trong ao làm cảnh quan, mang phúc khí vận thế tới cho nhà chủ nhân.”



“Phúc khí? Phúc khí……” Dương yêu Nhi lăn qua lộn lại, đọc hai chữ này vài lần.



Nàng hỏi Lưu ma ma: “Có thể đem tới phúc khí sao?”



Thế gian này ngàn vạn cẩm lý, làm sao thực sự có phúc khí chứ? Hầu hết là mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn ý nghĩa thực tế. Nhưng Lưu ma ma không đành lòng nói chân tướng cho cô nương biết, một lòng muốn che chở tâm tính trẻ con của nàng, liền gật đầu nói: “Có thể đem tới phúc khí.”



“Sau đó?” Dương yêu Nhi hỏi.



“Sau đó…… Sau đó tất nhiên là mọi chuyện đều tốt đẹp rồi.”



“Đều tốt đẹp?”



“Đều sẽ tốt đẹp.”



Dương yêu Nhi từ chỗ Xuân Sa lấy một cái khăn, nàng lót trong lòng bàn tay, sau đó lại vươn tay đi vớt cá.



Đại khái mỹ nhân làm cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui.



Cho dù là vớt cá.



Mọi người thấy nàng lại duỗi tay đi vớt cá, đều không khỏi hơi ngừng hô hấp lại, ngóng trông nàng thật sự vớt tới tay.



Ngay cả Tiêu Quang Hòa cũng không nhịn được nhìn thẳng tay nàng.



Lúc này, rốt cuộc lại có con cá nhảy lên cao, giống như muốn vượt Long Môn, đúng lúc liền cứ như vậy dừng ở trong tay của Dương yêu Nhi, có khăn lót ở phía dưới, ngược lại lại không rơi xuống.
Sau khi nghe thấy tên hai người này, sắc mặt Tiêu Dặc lập tức trầm xuống, hắn nói: “Liễu gia hành sự sao lại vụng về như vậy? Còn để Lý Tứ xuất ngoại buông thả. Tiêu Quang Hòa hôm nay lại có phản ứng gì?”



“Nhị công tử này năm xưa luyến mộ Lý Tứ cô nương, mọi người đều biết. Bất quá……” Triệu công công dừng một chút, có chút không dám nói.



Mà ánh mắt của Tiêu Dặc đã rơi xuống trên người hắn.



Triệu công công nuốt nuốt nước miếng, nói: “Hôm nay Tiêu nhị công tử lại vắng vẻ Lý Tứ cô nương.”



“Vì sao?” Tiêu Dặc híp mắt hỏi, đáy mắt hắn đã xuất hiện tia sắc bén.



“cô nương ở trên thuyền hoa hứng khởi cho cá ăn, Lý Tứ cô nương kia vừa lúc cũng ở đối diện cho cá ăn, ngạc nhiên một màn là…… Tất cả cá đều bơi đến chỗ cô nương, này liền thôi, con cá còn tranh nhau nhảy lên đoạt thức ăn, trái lại chỗ Lý Tứ cô nương…… một con cá cũng không có…… Có lẽ là do hiện tượng lạ này, hấp dẫn tâm trí của Tiêu nhị công tử, liền không rảnh bận tâm Lý Tứ cô nương.”



Tiêu Dặc mặt mày âm trầm bao trùm ngược lại càng nhiều, đáy mắt cũng xuất hiện tia chán ghét.



hắn nói: “Nếu thật sự có thích, làm sao sẽ vì có hiện tượng lạ, liền không rảnh bận tâm tới người trong lòng?” Ngón tay Tiêu Dặc gác ở trên bàn, hắn gõ nhẹ vào bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ. hắn lại nói: “Tốt nhất hắn không nên có tâm tư khác.”



“Trở về Hàm Xuân Thất thôi.”



“Dạ.”



Triệu công công vội vàng đuổi theo Tiêu Dặc, đoàn người trở về Hàm Xuân Thất.



Mà cung nhân bên Hàm Xuân Thất cuối cùng cũng chờ được Hoàng Thượng trở về.



“Hoàng Thượng, cô nương lại tặng cá tới, dưỡng ở trong lu.” Tiểu thái giám nói xong, còn vội bắt chước Cao thị vệ, lại bồi thêm một câu, cường điệu nói: “Là một con cẩm lý.”



Tiêu Dặc quay đầu, thoáng nhìn qua lu kia.



Liền thấy một con cá màu đỏ, bơi lội quay lại, chiếm cứ hết thảy ánh mắt.



Triệu công công cũng đi theo ló đầu nhìn, hắn nhớ tới thuộc hạ đã từng nói, toàn bộ cá chỉ vây quanh cô nương, lại nghĩ tới Khâm Thiên Giám bói rằng, phía nam Dân Trạch huyện có một nữ tử, nếu làm tân hậu, nhât định tân đế sẽ trường thọ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.



Triệu công công cười cười, hai mắt nheo lại, thịt hai má cũng đều căng lên, cười đến mặt đều thành một đoàn.



Tiêu Dặc nhìn chằm chằm con cá cẩm lý kia, nói: “Có lẽ nàng thật sự là cẩm lý của trẫm.”



Dưỡng cá gì chứ.



hắn ngược lại muốn đem nàng từ bên ngoài tóm trở về, dưỡng ở trong màn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Hôm nay là Dương · Cẩm Lí · yêu Nhi