Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 4 :
Ngày đăng: 12:28 30/04/20
Dương yêu Nhi cùng với đoàn người Xuân sa đi đến tẩm cung Dưỡng Tâm Điện tẩm, vừa vặn là giờ Dậu.
Đại cung nữ ở ngoài cửa xụ mặt chặn đám người Xuân Sa: “Dương cô nương ở lại, còn các ngươi có thể trở về.”
Hạ Nguyệt mừng rỡ vì được rảnh rỗi, lập tức hành lễ, rồi lôi kéo Xuân Sa đi, chỉ để lại Dương yêu Nhi mờ mịt.
Đại cung nữ hít một hơi, trong lòng đè nén một chút ghen tỵ: “cô nương đi theo ta.”
Dương yêu Nhi đi theo nàng vào bên trong, ngày đó ngửi thấy được mùi hương. Cùng với mùi hương trong đây rất giống nhau…… Hình như là dược hương……
Dương yêu Nhi hít hít cái mũi, cảm giác được một mùi thân thiết.
Đại cung nữ đột nhiên dừng bước chân, nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn theo hướng giường ngủ, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, Dương cô nương tới rồi.”
Dương yêu Nhi cũng theo phương hướng đó, nhìn theo hướng giường kia..
Chỗ đó có 1 người ngồi, thân hình thon dài đĩnh đạt.
So ra là cao hơn nàng!
Chỉ là ngọn đèn dầu trong đây lay động, khuôn mặt người này nhìn rõ ràng không lớn. Chỉ mơ hồ cảm thấy hắn giống như rất trắng.
Giống như phòng ngủ của nàng, rèm trướng ngọc nhan được treo ở trên.
Dương yêu Nhi có chút sợ hắn, giống như là từ trong xương cốt, tựa như nhìn thấy các loại côn trùng đáng sợ.
Nàng bất giác mà rụt cổ lại, còn lùi về sau nửa bước.
Chẳng qua không đợi nàng lại lui thêm hai bước, sau lưng một cổ lực đạo đánh úp tới, đại cung nữ đem nàng nhấn xuống mặt đất, nói: “Dương cô nương nhìn thấy Hoàng Thượng, lại không biết hành lễ?”
Dương yêu Nhi không hề phòng bị, liền bị nàng xô đẩy ngã trên mặt đất, đầu gối bị đập xuống tạo ra âm thanh, nước mắt nhất thời liền chảy xuống, trong miệng cũng phát ra 1 chút âm thanh thút thít. Đại cung nữ thấy thế hoảng sợ, không nghĩ tới đẩy 1 cái Dương yêu Nhi liền ngã xuống. Sắc mặt nàng xấu hổ, co quắp duỗi tay muốn đỡ Dương yêu Nhi: “cô nương hành lễ, bỏ đi mau đứng lên.”
Dương yêu Nhi nghiêng ngả lảo đảo bị nâng dậy, đứng ở nơi đó với một bộ dáng đứng không vững, vì vậy làm cho nàng càng giống một đứa nít đáng thương
trên trán Đại cung nữ chảy mồ hôi lạnh. Nàng có chút hối hận chính mình quá mức khinh suất, khôngđể Dương cô nương vào mắt.
Nếu không phải như vậy, nàng cũng sẽ không lỗ mãng xô đẩy Dương cô nương.
Lúc này, Tiêu Dặc rốt cuộc lên tiếng: “Đỡ nàng lại đây.”
“Là.” Đại cung nữ trên trán chảy càng nhiều mồ hôi lạnh, nàng gắt gao cúi đầu, đỡ tay Dương yêu Nhi, đưa nàng đi về phía trước.
Vừa chạm vào tay nàng, trong đầu Đại cung nữ không tự giác mà xẹt qua một ý niệm —— cổ tay nàng thật mảnh khảnh
Càng đi càng gần.
Dương yêu Nhi không tự giác mà cắn môi dưới, lần thứ hai nàng nhìn về phía người trên giường, ánh mắt sợ hãi.
Tướng mạo người trên giường, lúc này mới rõ ràng không lộ chút sơ hở mà rơi vào đáy mắt Dương yêuNhi.
Đây là người đẹp mắt.
Tuổi tác của hắn so với ta nhỏ hơn.
Dương yêu Nhi ngây thơ mờ mịt mà nghĩ, sau đó ánh mắt gắt gao dính ở trên khuôn mặt Tiêu Dặc, không di chuyển, thập phần tựa như là….
Thời điểm Dương yêu Nhi nhìn Tiêu Dặc, Tiêu Dặc cũng đang đánh giá nàng.
Nàng mặc 1 thân áo váy,màu hồng nhạt nhẽo đem nàng bọc lại toàn bộ, giống như nụ hoa chớm nở hoa.
Xinh đẹp lại ngây thơ.
Con ngươi của nàng trong suốt, trên mặt biểu tình trầm tĩnh.
Làm người vô cớ sinh ra một phân cảm giác ấm áp.
Đột nhiên, một tiếng “Òm ọp” vang lên.
Phá vỡ bầu không khí run rẩy, căng thẳng dung hợp với bầu không khí ấm áp 1 cách khác thường.
Ánh mắt Tiêu Dặc dời xuống, dừng ở vị trí bụng của Dương yêu Nhi: “…… Đói bụng?”
Dương yêu Nhi phồng má, đột nhiên hút một mồm to khí vào, tựa như có thể làm no cái bụng trống trơn, sẽ không phát ra âm thanh "òm ọp".
Nhưng điều này tất nhiên là phí công.
một hít 1 hơi vào, không chỉ không no bụng, ngược lại liên tiếp vang lên âm thanh “Òm ọp”, ở trong phòng yên tĩnh nên càng nghe rõ.
Giữa mày của Dương yêu Nhi toát ra một chút ủ rũ, lúc này nàng mới cẩn thận gật đầu, lên tiếng nói: “Ân, đói bụng.”
Tiêu Dặc đem thần thái đáng yêu của nàng thu vào đáy mắt, lại hỏi: “Hôm nay lúc tới không dùng thiện qua sao?”
Dương yêu Nhi gật đầu, lại lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ăn, chính là, chính là ăn không đủ no.”
Tiêu Dặc quay đầu nhìn Triệu công công, Triệu công công vội khom người nói: “Hoàng Thượng, đồ ăn của Dương cô nương, là Ngự Thiện Phòng làm, theo như phần của phi tần.”
“Sai Ngự Thiện Phòng làm chút đồ ăn dễ tiêu hoá, lập tức đưa tới.” Tiêu Dặc hạ lệnh.
“Dạ”
Giây lát trong phòng cung nhân đều lui xuống.
Dương yêu Nhi nhỏ giọng nói: “Cổ đau.”
Tiêu Dặc so với nàng cao hơn, cho dù là ngồi một chỗ, Dương yêu Nhi cũng phải ngẩng đầu nhìn, cổ có thể không đau sao?
Ánh mắt Tiêu Dặc khẽ động, hắn vươn tay, nắm cằm Dương yêu Nhi, giúp nàng nâng đầu lên.
Dương yêu Nhi cũng thuận theo mà dựa vào tay hắn, đáy mắt còn toát ra ba phần cảm kích cùng vui vẻ.
Như vậy thật là dùng ít sức nha!
Dương yêu Nhi nghĩ thầm.
thật đúng là 1 kẻ ngốc.
Tiêu Dặc thoáng nhìn thấy đáy mắt nàng lộ vẻ hân hoan, hỏi: “Ngày thường ai cùng ngươi ăn cơm?”
Dương yêu Nhi nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại trong chốc lát: “Là Hạ Nguyệt.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu hoàng đế mặt ngoài thoạt nhìn không cầm quyền, kỳ thật siêu hung bạo.
“Nhìn cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.
“Đẹp.”
“Ai đẹp?”
“Ngươi nha.”
↑ bởi vì yêu Nhi chụp mông ngựa, cho nên tiểu hoàng đế rất là động tâm, hơn nữa bao che cho mọi hình thức