Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 42 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Dương yêu Nhi đã mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, còn có gì để xem?



Nàng cùng Tiêu Dặc ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn sáng, cùng với thức ăn trong cung ngày trước không khác biệt mấy. Đây là nơi nào? Dương yêu Nhi mờ mịt nghĩ.



“Hôm nay có thêm vài món mới, cô nương muốn nếm thử?” Lưu ma ma ở bên cạnh nói.



Dương yêu Nhi rất đói, nhưng nàng chỉ niết niết ngón tay, chờ Tiêu Dặc động đũa trước.



Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn nàng ngo ngoe rục rịch, ngón tay quấy loạn. Tiêu Dặc trong lòng ngẩn ra, giống như trong bất tri bất giác, động tác nhỏ của nàng ngày càng trở nên nhiều hơn. không còn như lúc đầu mới gặp mặt, ngốc ngốc yên tĩnh, chỉ khi người ta chọc một chút, nàng mới động một chút.



Tiêu Dặc cầm đũa trước, nói: “Ăn đi.”



Dương yêu Nhi điểm điểm cằm, cầm muỗng lên, bắt đầu ăn thịt viên trước.



Tiêu Dặc khẩu vị không được tốt, chỉ tùy ý ăn một chút, liền buông đũa trong tay xuống. Dương yêu Nhi ngược lại vẫn vùi đầu ăn như cũ. Tiêu Dặc nhìn chằm chằm một đầu tóc của nàng, hỏi: “Ở bên ngoài, có ai khi dễ ngươi?”



Dương yêu Nhi suy nghĩ nửa ngày, ngơ ngác ngơ ngẩn không nói được cái tên nào.



Mắt thấy thịt viên trước mặt nàng cũng sắp lạnh, Tiêu Dặc nói: “Ăn thịt viên của ngươi, một bên ăn một bên nói.”



Dương yêu Nhi lại cúi đầu ăn tiếp.



Nhưng là đang nhai thịt trong miệng làm sao có thể nói chuyện chứ? Huống chi muốn Dương yêu Nhi toàn tâm toàn ý, quả thực là một chuyện khó nhất trên đời này. Vì thế nàng chỉ chậm rãi nhai nuốt, lại không lên tiếng.



Tiêu Dặc liền thay đổi vấn đề, lại hỏi nàng: “Bên ngoài thú vị sao?”



Cái này ngược lại có thể trả lời.



Dương yêu Nhi nhai ba cái nuốt thịt viên xuống, lại lau nước sốt tràn ra bên môi, sau đó mới quy quy củ củ gật đầu, trả lời Tiêu Dặc, nói: “Rất vui.”



Tiêu Dặc gắt gao nhìn nàng, hắn ngoài miệng không có lại nói lời thừa thải, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng không tốt.



Chờ đến khi Dương yêu Nhi ăn xong chén thịt viên kia, liếm liếm môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, Tiêu Dặc mới nói: “Vậy nơi này cùng bên ngoài, nơi nào tốt hơn?”



Dương yêu Nhi nhìn quanh bốn phía, nói lại như vẹt, lẩm bẩm lặp lại: “Nơi này?”



“Trong cung.” Tiêu Dặc nói.



Dương yêu Nhi ngược lại nhanh chóng chỉ chỉ dưới chân: “Nơi này.” Lần này không phải là lặp lại cùng nghi vấn nữa, mà là khẳng định.



Lưu ma ma nhìn thấy lệ khí trên người Hoàng Thượng, cứ như vậy liền từng chút một giảm xuống.


Dương yêu Nhi đang cảm thấy không thú vị, liền nhìn thẳng hướng cửa viện.



không bao lâu, hai người kia được dẫn vào cửa.



Vẻ mặt của hai cô nương đều mang tươi cười, giống như đã trải qua chuyện gì cực kì thú vị.



Các nàng liếc nhau, đi đến trước mặt Dương yêu Nhi, nói: “cô nương hôm nay ra cửa chơi không?”



Dương yêu Nhi không nói chuyện.



Hai người nói: “không ra khỏi cửa cũng tốt, canh giờ cũng không còn sớm, ra cửa cũng chơi không được bao lâu.”



Các nàng bồi Dương yêu Nhi vào phòng khách, ngồi xuống bên bàn tròn.



Cung nữ mang điểm tâm trà nóng tới.



Lý Hương Điệp cười nói: “nói một cái chuyện cười cho cô nương nghe.”



Dương yêu Nhi cũng không lên tiếng, Lý Hương Điệp cũng mặc kệ, nàng lại nói: “Ta nghe nói lúc trước cô nương được mời, đến yến tiệc của Lý Nguyên kia, trong bữa yến vị hôn phu Liễu Khai Hoành của nàng ta đại náo có phải không? Hôm nay, cánh tay Liễu Khai Hoành đã gãy, không phải ở chỗ này……” Lý Hương Điệp chỉ chỉ vị trí khuỷu tay của mình.



nói xong, tay nàng dời xuống, vuốt ve xương cánh tay nói: “Là từ chỗ này…… Chỗ này bị người đánh gãy.”



“hắn lúc trước không phải là người đọc sách sao? Tuy là nói không có công danh. Nhưng chuyện sau này, ai có thể nói chính xác chứ? hiện tại như vậy…… Mời đại phu tới xem, cũng chữa không tốt. Ngày sau đừng nói cầm bút, có thể nhúc nhích hay không, còn là một chuyện khác.”



Dương yêu Nhi ngây thơ mờ mịt nghe.



Lý Ninh Yến nói: “hiện giờ bên ngoài đang phỏng đoán, đây là do Tiêu Quang Hòa đánh gãy, hay là do người của Lý gia đánh gãy. Chẳng qua bất luận là do ai ra tay, thúc thúc của Liễu Khai Hoành kia, chính là đến ngoài cửa Lý gia nháo, ồn ào nói là Lý gia, không, là Đông Lăng Lý gia, không phải nhà chúng ta. nói nhà bọn họ không nói tình nghĩa, hành sự tàn nhẫn độc ác, không muốn tiến hành hôn sự thì thôi, còn muốn ra tay tàn nhẫn giết người Liễu gia, may mắn có người đến tương trợ, chỉ mới chặt đứt cánh tay……”



“Thúc thúc của Liễu Khai Hoành nói, hiện giờ chính là cho dù có phải bỏ mạng, cũng muốn Lý gia thực hiện hôn ước.”



Lý Hương Điệp khẽ cười một tiếng: “Cái này trái lại chỗ nào giống kết thân, rõ ràng là kết thù. Cũng không biết mười mấy năm trước, Lý gia có từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay.”



Dương yêu Nhi đánh ngáp, trong đầu choáng váng.



Có phải hay không ngủ tiếp một giấc rồi dậy, mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy hoành thánh cua?



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Mấy vẫn đề của tiểu hoàng đế đều đào hố.



Nhưng mà yêu Nhi lại miễn dịch tất cả.