Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 44 :
Ngày đăng: 12:28 30/04/20
Lại có một đoàn người nữa tới Nhàn Vân Lâu, những người này mặc áo đen, bên hông đeo đao.
Giống quan gia. Mà còn không phải là quan gia bình thường.
Chưởng quầy đáy lòng rùng mình, tự mình nghênh đón, người cầm đầu thân hình cao lớn, mắt sáng như đuốc. hắn đè bả vai chưởng quầy lại, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có một cô nương đến đây, muốn lấy gian phòng của Mạnh Hoằng, nàng bây giờ đang ở đâu?”
Lòng của chưởng quầy run run.
Đầu tiên là Mạnh Hoằng, sau lại có nhóm người này, cô nương kia rốt cuộc là phạm phải đại tội gì, đang êm đẹp không ngốc tại nhà mình, lại chạy đến Nhàn Vân Lâu của hắn làm cái gì?
Chưởng quầy chỉ chỉ trên lầu: “Ngài nếu muốn tìm người, ta liền để tiểu nhị dẫn ngài đi.”
Nam tử nói: “trên lầu còn phòng trống sao?”
Chưởng quầy rất muốn nói không có, nhưng lúc này dù có người ta có cứng rắn hơn nữa cũng phải tìm cách, vì thế hắn nói: “Có, ngài đi theo ta.”
Trong lâu này luôn có mấy chỗ như vậy, giống như gian phòng của Mạnh Hoằng, là đặc biệt để lại cho một ít khách nhân cố định, ra tay hào phóng, địa vị không thấp.
hiện tại liền bị chưởng quầy mời đi ra ngoài.
Những người này liền cứ như vậy ngồi ở lầu hai.
Chưởng quầy khom người cáo lui, vừa nhấc đầu, trong chớp mắt, dường như nhìn thấy đao đối phương đeo bên hông, trên chuôi đao giống như còn dính vết máu. Tâm chưởng quầy run lên, cúi đầu lui xuống.
Chờ chưởng quầy đi xa.
Bọn họ mới lên tiếng nói: “cô nương Lý gia này mưu kế cũng thật nhiều, một chiêu không thành lại tới một chiêu khác.”
Người cầm đầu rũ mắt nhìn chằm chằm đao bên hông, lạnh lùng nói: “Bất kể nàng có thủ đoạn gì, kết cục cũng đều đã định tốt rồi.”
Người còn lại cũng lạnh giọng cười nói: “Làm chủ tử tức giận, không biết sống chết.”
Bên này Dương yêu Nhi mới vừa đem thịt cá hoa quế cắn vào trong miệng, cửa liền bị người gõ vang lên, người bên ngoài gọi: “Dương cô nương.”
Dương yêu Nhi tất nhiên là không thèm để ý, còn cầm đũa, tiếp tục gắp đồ ăn cho mình.
Đũa nàng vừa động, ngược lại gắp lấy một miếng thịt vịt tương.
Lúc này tiếng đập cửa càng kịch liệt.
Người ngoài cửa nói: “Dương cô nương, gặp nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta cùng nhau dùng cơm?”
Dương yêu Nhi tay vừa trợt, thịt vịt tương liền rơi xuống, ở trên mặt bàn. Dương yêu Nhi muốn gắp lên, nhưng lại không dám gắp. Là Xuân Sa, hay là Hoàng Thượng hoặc là ma ma, cùng nàng nói qua, rớt, không thể nhặt lại.
Dương yêu Nhi mặt mày tươi sáng, nhất thời lại ảm đạm xuống.
Lưu ma ma thấy thế, nhướng mày, đứng dậy mở cửa ra, bộ dạng nàng lạnh mặt vô cùng dọa người, nha hoàn bên ngoài liền bị nàng dọa lui lại mấy bước.
Vẫn là Lý Nguyên tiến lên một bước, nàng tháo mũ sa xuống, khẽ cười nói: “Mấy ngày trước còn muốn tạ lỗi với cô nương, lại không nghĩ tới hôm nay lại gặp.”
Lưu ma ma lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
Ánh mắt như vậy làm Lý Nguyên cảm thấy cả người không khoẻ.
Nàng đành phải lướt qua Lưu ma ma, nhìn về phía Dương yêu Nhi đang ngồi ngay ngắn bên trong.
Nàng lại lộ ra một chút tươi cười, nói: “cô nương, ta có thể đi vào sao?”
Dương yêu Nhi đang đắm chìm trong sự thương tiếc nhìn miếng vịt tương bị rớt kia, làm sao có thể để ý tới Lý Nguyên, nàng mím môi thật chặt, mím thành một hình dạng xinh đẹp, nhưng lại là không thấy mở miệng nói chuyện.
Lý Nguyên trong lòng cũng bực.
Thầm nói ngươi chẳng quả là dựa vào thế lực của Mạnh Hoằng, nhưng hôm nay Mạnh Hoằng còn chưa có vào triều làm quan đâu, nói cho cùng cũng không tính là một nhân vật lợi hại gì, ngươi trái lại tự mình cho là đương nhiên, thật cho là lợi hại!
Lý Nguyên nhìn xung quanh một vòng.
Trừ bỏ Dương cô nương, còn có tỷ muội Lý Hương Điệp. Nàng cùng các nàng ai cũng không ưa ai, cùng các nàng nói chuyện cũng hơn phân nửa là tốn công vô ích.
Lý Nguyên liền dứt khoát lạnh mặt, lại không tiếp tục che dấu, nói: “Ta thật tâm muốn xin lỗi cùng cô nương, cô nương lại cự ta ngoài cửa, cái này chính là lễ giáo trong nhà cô nương sao?”
Lưu ma ma nhất thời tức giận vô cùng.
Những người này cũng không muốn thu hút nhiều chú ý.
Lúc này mới buông lỏng tay, chỉ vây Lý Nguyên ở bên trong dẫn đi. Chờ đi xuống lầu, người khác thấy cũng không nghi ngờ, chỉ nghĩ tiểu thư nhà nào tự mình ra cửa, bị bắt trở về thôi.
Mà lúc này, Lý Nguyên mới thấy rõ, bên hông bọn họ có một khối lệnh bài đong đưa qua lại.
Bên trên có một chữ —— “Cấm”.
Cấm cái gì?
Cấm cung?
Cấm cung vệ?
Lý Nguyên một thân mồ hôi lạnh, cả người bủn rủn, trong đầu càng giống như hồ nhão, gần như không thể suy nghĩ.
Nàng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Nàng đần độn bị bọn họ đưa tới một chỗ.
Nàng đã tới đây một lần.
Nàng ngẩng đầu, nhìn biển hiệu.
…… Tây Noãn Các.
Lần trước nàng cùng tổ phụ, ở chỗ này diện kiến thánh giá. Vậy lúc này thì sao?
Mang nàng tới, là người của Hoàng Thượng?
Lý Nguyên sợ chết, cũng thật sự sợ phải gả cho Liễu Khai Hoành.
Đáy mắt nàng dần dần dâng lên một chút ánh sáng, còn có cơ hội…… Đúng không?
Nàng mạnh mẽ tự trấn định xuống, sau đó bị đưa vào trong Tây Noãn Các.
một thiếu niên mặc hoa phục ngồi trong Tây Noãn Các, hắn ngồi trước bàn gỗ đàn hương kia, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hôm nay không có màn trướng, cũng không có tổ phụ ở bên cạnh.
Lý Nguyên rốt cuộc cũng có gan ngẩng đầu lên.
Nàng tham lam lại thẹn thùng nhìn về phía người đang ngồi.
Nàng rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ diện mạo của hắn.
Tóc đen mắt đen, mi phi nhập tấn.
Vô cùng tuấn mỹ, mười Tiêu Quang Hòa cũng không sánh kịp hắn.
Nhưng khuôn mặt hắn lại âm trầm, mặt mày hung ác.
hắn nhìn nàng, hỏi: “Ngươi nói Dương cô nương cùng Mạnh Hoằng quan hệ tình nhân? Hả?”
Lý Nguyên cảm giác được áp lực cực đại. Nàng sợ hắn. Nàng giờ khắc này mới biết được, vị tân đế này, thì ra là người đáng sợ bực này. Khuôn mặt tuấn mỹ như thần, nhưng thần sắc lại hung ác như Tu La. Nàng thấp thấp thở hổn hển một tiếng, mảnh mai lại mang vẻ sợ hãi.
hắn tựa hồ vẫn chưa muốn từ nàng trong miệng nghe ra một cái đáp án xác thực.
hắn lại càng không đem dung mạo mỹ lệ cùng tư thái yểu điệu của nàng để vào mắt.
hắn lại hỏi: “Ngươi biết được như thế nào là lột da sao?”
Cách đó vài dặm.
Dương yêu Nhi ngồi ngay ngắn trong gian phòng, lột rớt một tầng da ngoài của miếng vịt tương kia.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu hoàng đế: trên đầu xanh biếc, tức giận, không dỗ được.
Lưu má má ( thở dài): Ta đã nói mà, dám nói những lời kia, nhất định sẽ bị hoàng thượng lột da!