Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 47 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Quan viên Lễ Bộ ở lại nửa ngày, hướng dẫn, sau đó liền rời đi.



Lưu ma ma nói: “Chắc là Hoàng Thượng đặc biệt an bài.”



Tuy rằng hạ nhân của Lý Thiên Cát mỗi người đều thông minh lanh lợi, nhưng bọn hắn ai đã gặp qua chuyện lớn như đại hôn của Hoàng Thượng chứ? Đừng nói bọn họ. Lý Thiên Cát chỉ sợ cũng không nói được.



Tất nhiên, liền phải yêu cầu bên Lễ Bộ đến giúp đỡ.



Dương yêu Nhi ngửa đầu nhìn, liền thấy đèn lồng treo trên cao, phía dưới rũ tua vàng óng ánh, rất đẹp.



Nàng đã gặp qua cảnh tượng này.



Khi còn ở nhà, trong viện cách vách cũng từng treo đèn lồng như vậy, chẳng qua so với như vậy thì xấu hơn một chút, nhỏ hơn một chút, cũng ít hơn một chút…… Chỉ có một, hay là hai cái…… Dương yêu Nhi không nhớ rõ ràng lắm.



Lúc trước nàng ngơ ngác ngồi ở trong viện, lúc không được đi ra, nhìn thấy đèn lồng,đó là vật trừ chim chóc từ bên ngoài bay qua, là vật thú vị nhất…… Cái kia gần như đã trở thành một tia sáng khắc sâu chặt chẽ vào trong đầu nàng.



Nhưng hiện tại, đèn lồng giống như cũng trở nên không đáng nhắc tới.



Nơi này thật là nhiều nha.



Dương yêu Nhi duỗi dài cổ.



Thấy nàng nhìn lâu, Lưu ma ma liền sai người lấy một cái đèn lồng tới cho Dương yêu Nhi ngắm nghía.



Nhưng đèn lồng này thật sự quá lớn, Dương yêu Nhi xách ở trong tay, đèn lồng cũng đã cao qua bụng của nàng rồi. Vì thế chỉ chơi một lát, nàng liền trở về viết chữ.



Nàng đi tới bên ngạch cửa, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lưu ma ma nói: “Giữ lại.”



Lưu ma ma đã hiểu rõ tính tình của nàng, lập tức liền rõ ràng ý của nàng, cười gật đầu nói: “Được, giữ lại, giữ lại cho cô nương.”



Dương yêu Nhi liền đi thư phòng, tiếp tục viết chữ.



Nàng cũng không phải ngày ngày đều thích ở bên ngoài chơi đùa.



……



Hoàng gia nạp thái vấn danh, cần phải thông cáo với thiên địa tông miếu.



Việc này dĩ nhiên nhiên không thể để người khác làm hộ.



Đợi sau khi hỏi ý bộ nghi lễ nạp thái, Tiêu Dặc liền thay đổi một thân trang phục, đi thông cáo với thiên địa tông miếu.



Tiêu Dặc đến thẳng giữa điện Thái Miếu, lạy tổ tiên xong, sau đó chậm rãi đi tới trước bức họa của Huệ Đế.



Bức họa của Huệ Đế được vẽ khi hắn đang tuổi tráng niên, nhưng cho dù là tráng niên, trong tóc của hắn cũng có nhiều tóc bạc, mặt mày cùng bên môi lại có nhiều nếp nhăn, đáy mắt hắn không thấy hiền hoà, không thấy uy nghiêm càng không thấy một tia vui vẻ.



Huệ Đế rất gầy, đặt ở bên trong bức họa, thế nhưng có vẻ cùng chung quanh mình có chút không hợp nhau.
Nàng nghe thấy tiếng gõ la*, nương nói đó là cách vách cưới vợ……



* la: thanh la, còng, chiên.



Lại qua mấy ngày sau, liền nghe cách vách truyền đến tiếng khóc nho nhỏ.



Dương yêu Nhi là nhớ rõ một chút, nàng ngồi ở trên băng ghế, trên tường có một nữ nhân bò qua, nữ nhân tóc tán loạn, nàng cưỡi ở trên tường, mắng người phía dưới.



Mắng, Dương yêu Nhi chỉ nhớ kỹ nửa câu, là cái gì “Kẻ phụ tình” “Gạt người”.



Sau đó phía dưới có người kéo nữ nhân đi xuống, sau đó nàng liền nghe thấy tiếng người kia đem nữ nhân đánh khóc.



Thời điểm Dương thị trở về, Dương yêu Nhi còn không lưu loát kể cho Dương thị nghe.



Dương thị chỉ nói: “Con của nông phu, tay chân thô kệch, khó tránh được việc đánh tức phụ.”



Những lời này, Dương yêu Nhi lúc đó nghe không hiểu, sau đó liền đem chuyện cách vách kia vứt ra sau đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chim chóc của nàng……



Nhưng Dương yêu Nhi nằm mơ, mơ thấy có một bàn tay lại một cái bàn tay từ trên đầu nàng đánh xuống.



Dương yêu Nhi ngơ ngác chịu đựng.



Nàng ưm một tiếng, nước mắt liền trượt xuống.



Liên Quế cùng Lưu ma ma đang canh giữ ở gian ngoài cho nàng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, vội đứng dậy thắp đèn.



Lưu ma ma vén màn lên,một phen ôm Dương yêu Nhi vào trong lòng ngực, thấp giọng dỗ dành: “cô nương đây là làm sao vậy?”



Dương yêu Nhi trong mê mang mở bừng mắt, khóe mắt còn treo giọt nước mắt.



“Phải gả, gả chồng……” Dương yêu Nhi thút thít một chút, không lưu loát mà tổ chức câu nói: “Ai, ai?”



Lưu ma ma giật mình, ngay sau đó dở khóc dở cười: “…… Cái này ngay cả sính lễ cũng đã nhận, thì ra trong lòng cô nương còn không biết là phải cho gả ai đấy.”



Dương yêu Nhi không lên tiếng, chỉ ngơ ngác mở to đôi mắt ngập nước, cứ như vậy nhìn nàng.



Liên Quế cười cười, ôn nhu nói: “Tất nhiên là gả cho Hoàng Thượng.”



Dương yêu Nhi tức khắc thả lỏng một hơi.



…… Vậy có lẽ sẽ không đánh người.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Tiểu hoàng đế: Ưu điểm của trẫm chỉ có cái này???