Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:28 30/04/20
Sợ Dương yêu Nhi trên đường lại ngã, vì thế Lưu ma ma mang theo hai cung nữ, bồi Dương yêu Nhi cùng nhau hồi Yến Hỉ Đường.
Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngồi ở trên ngạch cửa, nhìn ánh sáng trân trời, trên mặt thất thần.
Xuân Sa thở dài, đứng dậy nói: “Tuy nói cô nương còn chưa có trở về, nhưng chăntrên giường phải luôn thay đổi.” Dứt lời, nàng liền xoay người đi vào trong.
Lúc này một trận tiếng bước chân tới gần.
Xuân Sa ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Dương yêu Nhi bị lọt ở giữa, ma ma cung nữ đi theo bên người, vượt qua bậc thềm đá, hướng bên này đi tới.
Dương cô nương hôm nay vẫn là búi tóc song hoàn, chỉ là so với Hạ Nguyệt búi tinh xảo tinh tế hơn nhiều. trên búi tóc còn trâm con bướm, con bướm kia di chuyển theo Dương cô nương, cánh nhẹ nhàng mấp máy, chế tạo cánh vàng óng, ở dưới ánh mặt trời nở rộ phóng tia sáng chói mắt.
Nàng cũng không giống trong tưởng tượng của bọn họ, ở Dưỡng Tâm Điện bị tra tấn đến gầy ốm yếu tái nhợt.
Trái lại, dưỡng mấy ngày, tựa hồ nàng càng trở nên đẹp mắt, gương mặt nở nang chút ít, càng lộ ra bộ dáng còn nhỏ tuổi.
Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngây ngốc mà nhìn Dương yêu Nhi, đoàn người tới trước mặt, bọn họ mới rốt cuộc kịp phản ứng, đồng thời khom mình hành lễ.
“cô nương đã trở về.”
“Lưu ma ma hảo.”
Xuân Sa sợ Lưu ma ma, không đề cập tới ngày xưa Lưu ma ma uy danh, cảnh tượng ngày ấy nàng tới kêu Hạ Nguyệt đi , cũng đủ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này, Lưu ma ma lại đột nhiên thu liễm lại vẻ mặt nghiêm túc, hiền hoà cười, nói: “Hoàng Thượng lệnh cho ta đưa cô nương về. ”
“Làm phiền ma ma đi một chuyến.” Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử vội cúi đầu nói.
trên mặt Lưu ma ma tươi cười vẫn không thay đổi, nói tiếp: “Hai ngày trước đầu gối của cô nương vô tình bị thương, đã bôi thuốc liên tiếp vài ngày, trong những ngày kế tiếp, các ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ, mỗi ngày dùng nước ấm đắp cho cô nương, lưu thông máu ứ.”
Xuân Sa kinh ngạc.
cô nương bị thương? Bị Thương ở đầu gối? Chẳng lẽ là phạt quỳ?
Nhưng…… Nhưng nếu nói là phạt quỳ, Lưu ma ma cần gì phải tự mình đi một chuyến, còn đâu cần dặn dò như vậy?
Xuân Sa vội vàng gật đầu, nói: “Lời nói của Ma ma, nô tỳ đều nhớ kỹ.”
Lưu ma ma lúc này mới nhìn nàng vừa lòng nói: “Ân, là một cô nương thông minh.”
Dứt lời, Lưu ma ma bảo hai cung nữ phía sau: “Trước tiên đỡ cô nương vào cửa nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Dương yêu Nhi được các nàng đỡ vào cửa, cũng không nói một lời.
Lúc này Lưu ma ma mới nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Yến Hỉ Đường chỉ có hai người các ngươi hầu hạ?”
Xuân Sa lắc đầu: “Còn có Hạ Nguyệt.”
Bởi vì Dương yêu Nhi đã được đỡ vào cửa,Sắc mặt hòa ái của lưu mama quay lại bộ đáng lãnh đạm, nàng nói: “Về sau không có Hạ Nguyệt.”
Xuân Sa trong lòng nhảy dựng: “không, không có?”
“Lại bắt mấy cung nữ thái giám lại đây, chỉ có hai người hầu hạ,còn ra bộ dáng gì.” Lưu ma ma nói.
“Dạ, Dạ” Xuân Sa không ngớt đáp. Nhưng nàng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, vì sao lại không có Hạ Nguyệt? Hạ Nguyệt đi nơi nào? nói vậy không lẽ…… Nàng đã chết?
Những người xung quanh nàng đều có ánh mắt kính sợ, nên nàng đối với Dương yêu Nhi coi thường cùng bất mãn.
Thanh âm nàng lạnh hơn, nói: “Thái Hậu nương nương cho truyền ngươi qua hỏi chuyện, còn khôngmàu đi theo ta!”
Nàng vốn là muốn cho kẻ ngốc này rửa mặt chải đầu một phen, nhưng hôm nay kẻ ngốc này đắc tội nàng, nàng dứt khoát cho kẻ ngốc này đi liền qua Vĩnh An Cung, chọc giận tới Thái Hậu!
Mấy người Xuân Sa nào dám cản Liên Kiều, chỉ xem Liên Kiều cùng mấy cung nhân Vĩnh An Cung, đem Dương yêu Nhi mang đi.
Rất nhanh, tới Vĩnh An Cung.
Liên kiều lạnh lùng nói: “Ở chỗ này chờ, không được nhúc nhích!”
Dương yêu Nhi như cũ hờ hững, nàng còn nhớ hoa của mình. Nàng cúi đầu, nhìn tay bùn, từ trong tay áo rút ra một cái khăn, chính mình thong thả ung dung lau ngón tay.
Liên Kiều thấy nàng một kẻ ngốc, vẫn có thể bình tĩnh như thế, nửa điểm không sợ, trong lòng tự nhiên càng thêm không thích, vì thế một phen đoạt khăn trong tay nàng, phân phó cung nhân nói: “Nhìn chằm chằm nàng!”
Rồi sau đó Liên Kiều hướng Thái Hậu đáp lời, nàng liền miêu tả sinh động chính mình ở Yến Hỉ Đường thấy một màn kia.
Thái Hậu nghe xong,bỗng bị lấy lòng, cười nói: “Kẻ ngốc này chỉ biết chơi bùn? Tiểu hoàng đế kia hạ người như thế nào? Chẳng phải là mùi vị một thân bùn đất?”
Liên Kiều vểnh mũi nói: “Nương nương, còn không phải sao.”
“Thôi, ai gia cũng không muốn thấy nàng, miễn cho bẩn mắt ai gia.” Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Từ ma ma, “Từ ma ma, ngươi đem chén thuốc mang sang đi, nhìn chằm chằm nàng uống xong rồi trở về.”
“Dạ, lão nô đi liền.”
Vĩnh An Cung hành động, cũng không thể giấu được Dưỡng Tâm Điện.
“Thái Hậu lệnh Từ ma ma bưng một chén thuốc cho Dương cô nương.”
“Xoảng” một tiếng bẻ gãy bút trong tay Tiêu Dặc, cán bút bị bẻ gãy, bén nhọn có thể giết người.
hắn bình tĩnh nói: “Nàng đã ngóng trông trẫm cùng cô ấy viên phòng, nhưng lại sợ trẫm kéo dài huyết mạch. trên đời này, nào có mọi chuyện đều như ý nàng.”
Lúc này, Từ ma ma đem chén thuốc bưng cho Dương yêu Nhi.
“Nương nương thưởng.”
Dương yêu Nhi ngây thơ mờ mịt mà bưng lên, uống vào.
Từ ma ma đột nhiên cười, hỏi: “Ngọt không?”
“Ngọt.” Dương yêu Nhi gật đầu.
Bên cạnh các cung nhân đều âm thầm bật cười.
Bọn họ đều biết đó là thuốc tránh thai, thường dùng đối với thân thể không tốt.
Kẻ ngốc này lại không biết, thật coi là nước ngọt uống sạch sẽ.
Từ ma ma thu hồi chén, xoay người trở về phục mệnh.
Có thể không ngọt sao?
một chén nước đường đỏ. ^^