Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Buổi tối người xếp hàng chờ khám vẫn rất nhiều, có gấp thì cũng phải lấy số thứ tự rồi xếp hàng chờ.



Nhưng Trần Hi San đã đau đến mức khóc cũng không khóc nổi nữa rồi, rúc vào trong lòng Nghiêm Thấm Huyên, Nghiêm Thấm Huyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.



Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh cô, phiền não định lấy thuốc ra hút, nhìn hai người bọn cô một hồi, kiên quyết không hút.



Thật vất vả mới chờ được đến lượt của mình, Nghiêm Thấm Huyên vô cùng lo lắng ôm tiểu công chúa chạy vào phòng khám, cũng may chỉ là do ăn quá nhiều đồ nướng gây ra đau bụng, bác sĩ cho thuốc, cô ngay lập tức chạy đi lấy nước.



Cả ngày vui chơi, cho nên khi nằm trên giường bệnh, Trần Hi San mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cầm khăn lông lau mặt và cổ cho cô bé, thấy cô bé ngủ ngon như vậy cũng thấy nhẹ nhõm đi được phần nào.



Trần Uyên Sam sau khi thanh toán xong viện phí thì đi vào phòng bệnh, thấy Nghiêm Thấm Huyên chống lại cơn buồn ngủ nắm chặt tay của TRần Hi San, sợ cô bé có chỗ nào không thoải mái, nên không dám chợp mắt.



Anh đứng ở nơi đó nhìn cô một lúc, con ngươi thoáng hiện lên nét dịu dàng.



Anh đi vào phòng đắp lại chăn cho Trần Hi San, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.



"Cô về trước đi, tôi ở đây chăm sóc con bé. Ngày hôm nay vất vả cho cô rồi." Anh nhìn vào gò má của cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.



Cô ngồi ở bên cạnh không có lên tiếng, một lát sau, cô nói, "Người vừa nãy là bạn trai cũ của tôi. Yêu nhau được ba năm thì hắn bắt cá hai tay."



Cô bình thản nói từng câu từng chữ, không để ý đến việc annh có nghe hay không, từ từ nói ra những tâm sự mà cô giấu kín trong lòng bấy lâu nay.



Cô cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện này với anh, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu khi cứ phải kìm nén, mấy ngày trước Doãn Bích Giới gọi điện đến, cô thậm chí còn ddlqd không dám nhắc đến cái tên Lục Thiêm Lịch trước mặt cô ấy, thế nhưng hôm nay trước mặt người đàn ông này, cô lại bất tri bất giác nói nhiều chuyện như vậy.



Anh nhìn thấy sự mệt mỏi và những băn khoăn trên khuôn mặt của cô, thở dài một cái, đưa tay vuốt tóc cô.



"Tôi hiểu."



Hai chữ kia, làm cho Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy sống mũi cay cay.




Nghiêm Rhấm Huyên vừa mới trở lại phòng định nằm nghỉ một lúc thì lại nhận được điện thoại.



Đầu dây bên kia thở hổn hển, nói năng lộn xộn, cô nghe nửa buổi mới nghe ra được giọng nói của Lục Thiêm Lịch, hình như hắn liều mạng tìm kiếm tin tức của cô nên bị cảm lạnh, cô cúp điện thoại, đi xuống mua thuốc cho hắn, đi lên căn phòng của hắn.



Cửa phòng không đóng, đập vào mắt chính là Lục Thiêm Lịch bán nude nằm trên chăn, đến gần nhìn mới phát hiện mặt hắn đã đỏ bừng cả lên.



Cô thả bao thuốc trong tay ra, cố gắng lật người tên kia lại, dùng tất cả sức lực rút chăn ở dưới người hắn ra, cho hắn tựa vào gối uống thuốc hạ sốt, sau đó đặt người hắn nằm xuống, phủ chăn lên kín người.



Đầu hắn nóng ran, dựa vào chút lý trí còn sót lại mở mắt ra nhìn thấy cô, mơ mơ màng màng vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô, "Rốt cuộc em cũng đã trở lại. . . . . . . . . . . ."



Nghiêm Thấm Huyên đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, tay lại bị hắn nắm chặt, nhìn khuôn mặt vì ddlqd sốt mà đỏ bừng cả lên không khỏi có chút đau lòng, duỗi tay giúp hắn kéo lại góc chăn, "Ừ, tôi cho anh uống thuốc hạ sốt rồi, anh ngủ đi, tôi sẽ không đi."



Hắn nghe thấy cô nói thế, gật gật đầu rồi ngủ say sưa.



Trong giấc mộng hắn nắm chặt tay cô, cô khó khăn lắm mới rút tay ra được, giúp hắn dọn dẹp lại đống đồ vứt bừa bãi, giúp hắn pha nước nóng, lấy khăn lông cẩn thận đắp lên trán của hắn, ngủ thiếp mất đi khi nào không biết.



Ngủ được mấy tiếng Lục Thiêm Lịch đã mơ màng tỉnh lại, cô giúp hắn thử nhiệt độ thấy đã hạ sốt, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo khác cho hắn, uống thuốc rồi ngủ tiếp.



Hắn dựa đầu vào gối nhìn cô ở trong phòng rất bận rộn chăm sóc hắn, sự ấm áp nơi đáy mắt cơ hồ như muốn tan ra.



Thuốc này rất có tác dụng cho giấc ngủ, hắn vốn là muốn nói chuyện cùng cô, nhưng uống thuốc xong mí mắt trĩu nặng, không thể làm gì khác ngoài việc ngủ, thừa dịp hắn ngủ cô trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, mang chăn đến phòng của hắn nằm ở trên ghế sa lon, để ban đêm dễ dàng chăm sóc hắn.



Lúc mười hai giờ cô chuẩn bị ngủ, rón rén đi tới bên cạnh giường hắn đang định kiểm tra nhiệt độ của hắn thì nghe hắn lầm bầm mấy tiếng rồi ngủ tiếp.



Bởi vì đứng gần đó, coi như hắn nói mớ, cô cũng đã nghe rõ.



Mấy chữ đó, đã làm cho cô bị chấn động, sợi dây níu giữ, đã đứt hoàn toàn.



>>>>>>