Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 2 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Dung Tư Hàm cầm ly rượu đi tới trước mặt Hồ Tuyết Lâm, nhẹ nhàng giơ cằm lên, "Hồ tiểu thư lần này chuẩn bị đầu quân vào giới điện ảnh, bộ phim đầu tay là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, người mới mà được như vậy thật sự là phát triển nhanh chóng."



Mặc dù trong lòng của Hồ Tuyết Lâm bây giờ đã căm giận ngút trời, nhưng ở trước mặt của Dung Tư Hàm vẫn không dám tỏ ra lỗ mãng, vội vàng cung kính chạm cốc.



Để ly rượu xuống, Dung Tư Hàm liền đổi đề tài, trong đôi mắt đen nhánh ngay cả nửa điểm ấm áp cũng không có, "Nữ chính của đạo diễn Trương Đại hầu hết đều bị mắc bệnh hiểm nghèo, Hồ tiểu thư tốt nhất nên giữ gìn thân thể cho cẩn thận."



Lần này, Hồ Tuyết Lâm mặt cắt không còn một giọt máu.



Lúc này Nghiêm Thấm Huyên từ từ khom lưng lại gần cô ta, người ngoài nhìn vào tưởng là hai người bạn đang thì thầm với nhau, thế nhưng nếu nhìn kĩ vào nửa mặt bên kia của cô, có thể thấy được ánh mắt tàn nhẫn của Nghiêm Thấm Huyên.



"Cô gái à, cô nhớ lại xem là ai đi cướp bạn trai của người khác, cô nghĩ tôi không biết là ngày hôm nay cô cố tình tiếp cận tôi hay sao? Tôi cho cô biết, tôi có cả trăm thủ diennda[lequiidonj.. đoạn để khiến cho cô sống không bằng chết, thế nên đừng bao giờ cho tôi nhìn lại bộ dạng ngày hôm nay của cô nữa. Gã đàn ông đó, cô cứ giữ lại đi. Mà cô nghĩ bắt chước theo tôi, cô xứng sao?"



Hồ Tuyết Lâm nhẫn nhịn cắn môi đến nỗi toàn thân phát run, cô chưa bao giờ nhục nhã thế này, nhịn tới đây không chịu nổi nữa, chỉ vào Nghiêm Thấm Huyên nói: "Con mẹ nó cô nói xong chưa?"



Giọng nói lanh lảnh làm cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại, Nghiêm Thấm Huyên chính là muốn như thế này, gương mặt lập tức chuyển thành vẻ điềm đạm thuần khiết, tao nhã lễ phép nói: "Hồ tiểu thư cô thật vô lễ."



Hồ Tuyết Lâm nhìn Nghiêm Thấm Huyên, lúc này tức giận đã lấn át hết lý trí, chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mắng, "Lục Thiêm Lịch bây giờ là bạn trai của tôi, cô đừng có mơ tưởng đến anh ấy!"



Vừa nói dứt lời, Doãn Bích Giới hết sức phối hợp cười ra tiếng, "Tuyết Lâm à, việc cô và Lục Thiêm Lịch yêu nhau ba năm mọi người đều biết, muốn tranh giành thì cũng muộn rồi, đúng rồi, ba ngày trước bọn họ vẫn còn nồng nhiệt lắm đấy."



Hồ Tuyết Lâm xấu hổ đến nỗi muốn nhảy xuống hố, Nghiêm Thấm Huyên nhẹ nhành uống hết ly rượu trong tay, lại thuận nước đẩy thuyền, "Yên tâm đi, tôi sợ nhiễm bệnh."



Mặt Hồ Tuyết Lâm đỏ lên, hốc mắt nhanh chóng đỏ, nhìn Nghiêm Thấm Huyên như kẻ thù giết cha, muốn mắng to nhưng vẫn sợ hãi rụt rècuối cùng thì lại khóc.




Sắc mặt của Lục Thiêm Lịch vẫn không thay đổi, hung hăng hỏi cô, "Thấm Huyên, anh nhắn tin cho em sao em không nhắn lại, mấy ngày nay em ở đâu, mỗi tối anh đều đứng chờ ở dưới cổng nhà em nhưng vần không thấy em xuất hiện."



Nghiêm Thấm Huyên nghe anh ta nói như thế, lửa giận lập tức bùng lên, "Tôi đi đâu cũng phải xin phép anh chắc? Cũng đúng, mấy ngày nay tôi không ở nhà mà ở S thị đấy, hài lòng chưa?"



Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta tràn đầy vẻ lạnh lùng, nắm chặt bả vai của cô, "Anh không đồng ý chia tay với em, em vẫn là bạn gái của anh."



"Lục Thiêm Lịch, sao ngày trước tôi không phát hiện ra da mặt của anh lại dày như thế nhỉ, anh có tình nhân lộ liễu ở bên ngoài, anh nghĩ tôi vẫn ngu ngốc yêu anh sao? Anh nghĩ anh là hoàng đế có ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung, bên ngoài thải kỳ bay phiêu, trong nhà cờ đỏ không ngã chắc?!"



"Thấm Huyên, em đừng như vậy" Lục Thiêm lịch trước kia mỗi lần thấy Ngiêm Thấm Huyên giận dỗi thì lại nói câu này, khi đó cho dù cô có tức giận như thế nào, nghe anh ta nói thế thì lại ngoan ngoãn tựa người mình vào trong ngực của hắn.



"Lục Thiêm lịch, anh nghĩ anh có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Sao anh lại có thể như vậy, kẻ bắt cá hai tay chính là anh, con mẹ nó anh lại còn muốn ở bên cạnh diennda[lequiidonj.. tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra so? !" Nghiêm Thấm Huyên hất tay của anh ta đang để ở trên tay mình ra rành rọt nói từng câu một.



Trước kia, cho dù cô có giận dữ như thế nào cô cũng không bao giờ chửi bậy, cùng lắm thì nói lắp ba lắp bắp hoặc là khóc trước mặt anh thôi.



"Thấm Huyên, anh thật sự có điều khó nói, thật ra. . . . . ." Lục Thiêm Lịch nắm tóc, phiền não không biết phải nói thế nào cho đúng, Nghiêm Thấm Huyên cười lạnh vài tiếng, dứt khoát quay lưng không nhìn tới anh ta, "Lục Thiêm lịch anh đúng là kẻ trăng hoa, lúc ở bên cạnh cô gái khác có lẽ anh cũng nói như thế với cô ấy, xin anh đừng để cho tôi phải coi thường anh."



Cô mở cửa xe ra, chỉ nghe được giọng khàn khàn của Lục Thiêm Lịch nói với cô, "Cho dù là trong quá khứ hay là tương lai, đời này không ai có thể thay thế được vị trí của em ở trong lòng em, em có tin hay không thì tùy."



"Lục Thiêm Lịch." Cô xoay người nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, "Muốn tôi cầu xin anh...anh có thể lưu lại một chút mặt mũi cho tôi không? Anh cũng không cần bôi nhọ quá khứ của chúng ta đâu."



>>>>>>