Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 191 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Trần Thế Phương cúi người xuống giang hai tay ra ôm lấy tiểu công chúa, dịu dàng hỏi, “Có nhớ ba không hả?”



“Nhớ muốn chết luôn!” Tiểu công chúa cọ cọ vào người ba mình làm nũng.



Nghiêm Thấm Huyên vội vàng bước đến lễ phép chào hỏi Trần Thế Phương, “Cháu chào bác trai.”



Trần Thế Phương cười khẽ nhẹ nhàng gật đầu với cô, thấy Trần Uyên Sam bên cạnh tiến lại nhận lấy vali hành lý từ tay ba, hình như biết trước là ông sẽ đến đây, trên mặt không hề có một tia kinh ngạc.



Trần Thế Phương ôm lấy Trần Hi San đi tới trước mặt bọn họ, trêu chọc Nghiêm Thấm Huyên, “Con ta đưa ra món tiền khổng lồ để hợp tác với quý công ty, thậm chí còn ngày ngày ở bên cạnh mỹ nhân trong truyền thuyết của Nghiêm thị, cuối cùng hôm nay bác cũng được gặp mặt, Tiểu Khanh với San San đã làm phiền con nhiều rồi.”



“Không có đâu ạ, bác trai không cần phải khách khí như vậy.” Nghiêm Thấm Huyên đỏ mặt trả lời.



Từ nhỏ đến giờ cô có danh tiếng rất tốt với bậc trưởng bối, am hiểu lí lẽ, cực kỳ kiên nhẫn, giờ phút này cô rất khéo léo uyển chuyển đáp lại lời của Trần Thế Phương, Trần Thế Phương thấy một bàn đầy đồ ăn, vừa cẩn thận quan sát dáng vẻ nói chuyện của cô, trong lòng cũng có chút thiện cảm.



Bên này mới vừa nói chuyện được mấy câu, Trần Thế Phương xoay người lại thì thấy được Phùng Khanh đang ngồi uống trà ở trên ghế salon, bước chân bỗng khựng lại, bế tiểu công chúa xuống đi tới bên cạnh bà.



“Thế nào? Đã ba tháng nay bà chưa trở về thành phố S rồi, cái bà này sao lại giấu con bé đi không cho tôi gặp mặt hả?” Sáng sớm hôm nay lúc nói chuyện điện thoại với ông Trần Uyên Sam đã cố tình để lộ tin tức, dập tắt ý niệm chờ vợ của ông mà trực tiếp chạy tới Tokyo tìm người.



Phùng khanh nghe thấy lời nói có chút oán giận cùng bất đắc dĩ của ông, nhàn nhạt nói, “Vốn là ngày kia muốn đưa Hi San trở về, hai ngày nay đi xem triển lãm tranh.”



Tiểu công chúa có người ba anh tuấn là ngay cả họ của mình cũng quên luôn, lúc này đi tới kéo kéo cánh tay của ba, không đầu không đuôi nói, “Ba, mẹ nói ngày nghỉ lần này sẽ không trở về, muốn đi tìm thầy cho con học vẽ.”
Mắt thấy trên mặt ba không kìm được có chút giận, Trần Uyên Sam kịp thời thu tay, liếc mắt nhìn Trần Thế Phương ngồi ở bên cạnh và Phùng Khanh có vẻ lung túng, hài lòng gọi Nghiêm Thấm Huyên đang trong trạng thái sốc toàn tập, để cho cô ăn tráng miệng thật ngon.



Hôm nay là Chủ nhật, vốn dĩ là định đưa Phùng Khanh đi xem triển lãm tranh thế nào lại đổi thành đi đến trung tâm thành phố ăn nhà hàng thịt nướng, hiện tại lại thêm một Trần Thế Phương, quá trình vẫn không thay đổi, nhân tiện lại càng them đông vui.



Buổi tối Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam đùa cợt, buổi sáng lại được thưởng thức màn đối thoại đặc sắc của hai cha con nhà họ Trần, chỉ cảm thấy cuộc sống thật sự dien!!danlequy:don không thể phong phú và đặc sắc hơn nữa, qua loa ăn xong rồi cùng Trần Uyên Sam dọn dẹp, mang theo chén bát chạy trối chết vào phòng bếp.



Trần Uyên Sam thay đồ xong, vừa mới nhận một cú điện thoại, sắc mặt có chút khó coi, mới đi tới cửa phòng bếp lại đột nhiên nghe được bên trong vang lên âm thanh thủy tinh vỡ vụn.



Anh lập tức đẩy cửa phòng bếp ra, nhanh chóng đi vào, chỉ thấy nghiêm Thấm Huyên cầm điện thoại di động trong tay, ngây ngốc nhìn chén bát lăn lóc trên mặt đất, vẻ mặt hốt hoảng.



“Sao vậy?” Anh đi lại nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy, cau mày nhìn cô, cảm thấy thân thể nhỏ bé có chút run rẩy, “Chuyện gì xảy ra?”



“Mẹ em vừa mới gọi điện . . . . . . . . . . . .” Cô nắm chặt tay anh, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, “Bà nói. . . . . . Ba đột nhiên ngất xỉu ở trong phòng làm việc, hiện tại vừa mới được đưa vào bệnh viện. . . . . .”



Anh nghe xong, vẻ mặt có chút cứng nhắc, nhìn vẻ mặt hoảng sợ không biết nên làm như thế nào của cô, vuốt tóc cô, dịu dàng nắm chặt lấy bả vai của cô, “Không có chuyện gì, ba em sẽ không có chuyện gì cả, bây giờ anh sẽ nói An Chí Thượng giúp em đặt vé máy bay về thành phố S, em không cần lo gì cả, nếu như cần gì anh sẽ lập tức cho người đưa tới.”



Nghiêm Thấm Huyên nghe giọng nói trầm ổn của anh, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng ấy, dùng sức gật đầu một cái, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của anh.



Anh ôm chặt cô vào trong ngực, vòng tay ra sau lưng của cô, dịu dàng khuyên bảo, biểu tình trên mặt lại càng them thâm trầm.