Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 201 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Cúp điện thoại, Nghiêm Thấm Huyên mới vừa xoay người liền nhìn thấy mẹ đang đứng dựa vào tường che miệng cười trộm cô, "Bắt quả tang con cùng với đứa con trai kia gọi điện thoại nha."
Cô nhìn vẻ mặt gian xảo của mẹ, liếc mắt, vừa định mở miệng liền nghe thấy mẹ nói, "Lần trước Tiểu Lục sau khi từ Tokyo trở về liền tới tìm chúng ta, thằng bé nói đều là lỗi diendanlqd của nó đã để cho con rời bỏ nó, nói con vĩnh viễn không muốn trở lại bên cạnh hắn nữa." Cao Nhạn quan sát nét mặt con gái, thở dài, "Mẹ cũng không thể nói gì với nó, khi các con ở chung ta cũng thấy rất tốt, hiện tại chuyện tình cảm của thế hệ sau mẹ không tiện bình luận, có điều sau đó Tiểu Lục lại gọi điện cho mẹ."
"Thằng bé nói bây giờ con đang có quan hệ thân mật với người của hắc đạo." Nói đến đây sắc mặt của Cao Nhạn cũng khẽ trầm xuống, "Huyên Huyên, con yêu đương với ai mẹ chỉ muốn con vui vẻ là được rồi, nhưng con phải biết có chừng mực, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không thể lường trước được lại rước họa vào thân, mẹ không muốn nói nhiều."
Nghiêm Thấm Huyên nghe Cao Nhạn nói xong, trong đầu quay mòng mòng, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu với mẹ một cái.
Lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Thấm Huyên đi theo Cao Nhạn định ra mở cửa, thì bên kia Nghiêm Khải đã nhanh tay mở ra rồi.
"Là con à!" Nghiêm Khải nhận lấy giỏ trái cây từ tay người kia, trong giọng nói mang tới mấy phần ôn hòa, "Sao con lại tới đây?"
Nghiêm Thấm Huyên đi vào trong phòng, mới vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt đào hoa mang theo nét cười.
Vi Diệp cởi giày đi vào nhà, vẫn là thân hình cao lớn rắn rỏi làm chúng sinh điên đảo như cũ, "Nghe nói thân thể của bác trai không khỏe nên tới đây thăm, chào bác gái." Hắn tự nhiên đi tới ôm lấy bả vai của Cao Nhạn, lúc này mới nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang đứng ở đằng sau, nét cười trên mắt càng them sâu, "Đã lâu không gặp, Huyên Huyên."
Cô nhìn người mẹ tựa như đóa hoa hướng dương trước mắt bị Vi Diệp ôm lấy cười nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô hẹn hò với tên hoa hoa công tử này, ba mẹ nhất định sẽ không chút do dự gả cô cho hắn.
Xí nghiệp Vi thị cũng được coi là nổi danh trong giới kinh doanh ở thành phố S, ba mẹ của Vi Diệp là bạn học cao trung của ba mẹ cô, cô chơi thân Vi Diệp từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ, cũng được coi là thanh mai trúc mã. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, thật ra thì cha mẹ hai bên đang hi vọng than càng them thân.
"Nghiêm Thấm Huyên, tôi muốn cô phải đau khổ, có người muốn chỗ dựa vững chắc của cô sống diendanlqd không bằng chết, cô đoán xem, thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi đâu muốn đối đầu với cô." Hồ Tuyết Lâm lau nước mắt rơi trên gò má, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Thấm Huyên, trên mặt đều hiện lên vẻ hung tợn ác độc.
Giờ phút này mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên đã bị sự đau đớn cùng tức giận át cả lý trí, nhưng cô biết hôm nay sơ suất rơi vào trong tay Hồ Tuyết Lâm, tất nhiên cũng có thể liên tưởng được Hồ Tuyết Lâm sẽ làm như thế nào, đơn giản là ẩu đả, hủy dung, nhiều nhất là đâm cho cô một dao.
"Nghiêm Thấm Huyên, cô đã cho ta một cuộc sống vạn kiếp bất phục*, hôm nay tôi sẽ trả lại cô bằng hết, giết chết cô rồi tôi sẽ ngồi tù, nhưng cô phải nhớ." Cô ta lớn nụ cười, "Cơ thể bị thương có thể lành lại được nhưng vết thương tâm lý sẽ ám ảnh cô mãi mãi."
*Nguyên văn là “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục”, có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được
Cô ta xoay người lại liếc mắt ra hiệu với mấy người đàn ông, hai tên trong số đó liền tiến lại hung hăng kéo Nghiêm Thấm Huyên dậy.
Đầu Nghiêm Thấm Huyên đau như búa bổ mơ hồ nhìn xung quanh có vài máy móc cùng với thiết bị cũ kĩ, hình như cô bị nhốt trong nhà xưởng bỏ hoang nào đó, ở góc trống cách đây không xa có đặt một cái thùng nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể nhét một người vào trong đó.
Thời điểm cô nhìn thấy cái thùng kia, chợt nghĩ đến cái gì, trên mặt lập tức không có chút huyết sắc nào.
Hồ Tuyết Lâm cẩn thận quan sát nét mặt của cô, giờ phút này hả hê cười, tiến tới bên tai cô nói từng câu từng chữ, "Nghiêm Thấm Huyên, khoảng mười tuổi cô bị chứng sợ diendanlqd hãi giam cầm, sau đó vẫn luôn gạt ba mẹ cô lén lút đi gặp bác sĩ tâm lý." Dừng lại một chút, cười ác đọc, "Coi như bệnh của cô cơ bản đã khỏi, hôm nay để cho cô ôn lại mộng cũ, thấy thế nào hả?"
Tay Nghiêm Thấm Huyên phát run, c ô nhìn cái thùng nhỏ chỉ có thể chứa được một người đó, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống, cảm thấy trước mắt như tối sầm đi.
"Ngoan ngoãn ở bên trong đi, nửa giờ, xem cô có chịu được không?" Hồ Tuyết Lâm lớn tiếng cười, đi tới trước cái thùng kia mở nó ra.