Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 211 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Sau khi đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thu lại nộ khí trên người, đi tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, nhẹ nhàng lấy cái gối đặt ở bên cạnh mép giường, đưa tay ôm lấy bả vai của cô, từ từ đỡ cô ngồi dậy.



Mới vừa rồi Lục Thiêm Lịch lo lắng chạy tới tìm cô, vẻ bình tĩnh tự tại cuối cùng cũng không duy trì được nữa, không nhịn được động thủ với hắn, vốn còn muốn đánh hắn thêm mấy diendanlqd quyền nữa, thế nhưng lúc đó ba Nghiêm đi lên vỗ nhẹ vào bờ vai của anh, trong lòng anh khẽ động.



Doãn Bích Giới hình như cũng cực kỳ chán ghét Lục Thiêm Lịch, nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, thông báo cho Nghiêm Thấm  Huyên một tiếng rồi trực tiếp xách túi rời đi.



Vi Diệp đi ra cửa, đỡ Lục Thiêm Lịch dậy, nhìn hắn lạnh lung nói, "Anh đã mang đến quá nhiều thương tổn cho cô ấy, nếu như anh còn nghĩ cho cô ấy thì từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa."



Quả thật, nếu như không phải do hắn động tới người như Hồ Tuyết Lâm, một mặt lại luyến tiếc tình xưa với cô, thì cô cũng sẽ không bị liên lụy đến chuyện này.



Tự mình gây nên chuyện không thể sống yên ổn được.



Lục Thiêm Lịch lau khóe miệng đang rỉ máu, đứng một bên là ba Nghiêm, một bên là Trần Uyên Sam đang nhìn hắn với ánh mắt có chút hung dữ, cười khổ nói với Vi Diệp, "Tôi biết rồi."



>>>>>



Nghiêm Thấm Huyên tựa đầu vào trên gối, trong đầu hồi tưởng lại âm thanh kịch liệt ở ngoài cửa lúc nãy, trong lòng có chút chua xót, thế nhưng trên mặt vẫn bình thản không nói gì với Trần Uyên Sam.



"Hiện tại em thấy thế nào?" Anh vuốt vuốt sợi tóc dính trên trán cô, dịu dàng hỏi.



Cô hít một hơi thật sâu, trong đầu vẫn còn có chút sợ hãi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, vốn không muốn làm cho anh lo lắng thêm nữa, nhưng lời bật ra khỏi miệng lại mang theo chút tủi thân cùng làm nũng.



"Có đôi khi trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, có chút khó chịu." Nghe cô nói thế, lòng anh đau như cắt, anh không nói gì nhìn cô một lúc, lúc này đột nhiên anh quay người lại, điềm đạm nói với ba Nghiêm và mẹ Nghiêm đang ngồi một bên, "Bác trai bác gái, các bác có khỏe không ạ, cháu là Trần Uyên Sam."


Cao Nhạn ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên, tỉ mỉ quan sát cô, vẻ mặt vừa buồn cười lại vừa đau lòng.



Mặc dù từ nhỏ đến giờ bà không để tâm nhiều lắm đến Thấm Huyên, nhưng dù sao cũng là mẹ, bà vẫn quan tâm đến con gái hơn Nghiêm Khải một chút. Mặc dù ngoài miệng bà chưa bao giờ nói ra, nhưng mà ở trước mặt người ngoài, bà vẫn là một phu nhân cao quý lạnh lùng.



Từ nhỏ Nghiêm Thấm Huyên đã tự lập, thậm chí còn dọn dẹp nhà rấtt sạch sẽ, con bé cũng chưa bao giờ đòi bọn họ làm điều gì, không oán giận bọn họ cái gì, lúc ở chung đều nghe theo sắp xếp của bọn họ.



Hôm nay con gái của bà đã dần dần học tập được đau khổ đắng cay mà bọn họ đã trải qua, mặc dù giờ phút này thân thể nó có chút tiều tụy, nhưng nét mặt lại hiện lên vẻ ung dung thư thái.



Bà nhìn con gái hồi lâu, chợt quay đầu nhìn Trần Uyên Sam đứng cạnh máy đun nước đang uống nước, ánh mắt dần dần cũng trở nên mềm mại hơn.



Rốt cuộc bà cũng đã nhận ra con gái mình thay đổi ở đâu.



Hiện tại con gái của bà có dáng vẻ ung dung trầm tĩnh này, đều do một người, nguyện ý đứng ở sau lưng nó, nguyện ý làm hậu thuẫn lớn nhất cho nó, bắt đầu từ hôm nay diendanlqd chăm sóc con bé, có thằng bé bầu bạn luôn ở bên cạnh, không cần gồng mình gánh tất cả gánh nặng đau khổ nữa, bọn nó sẽ bình thản chịu đựng gian khổ, bình an hạnh phúc cùng nhau.



Trước khi Nghiêm Khải và Cao Nhạn rời đi, Nghiêm Khải nhìn Trần Uyên Sam đang đứng cạnh bồn rửa mặt rửa táo, nói với Nghiêm Thấm Huyên, "Gần đây chuyện của công ty con không cần phải bận tâm, nghỉ ngơi cho thật tốt. Tiểu Trần nói con mấy ngày nữa xuất viện thì dọn đến nhà nó, chuyện này ba và mẹ con sẽ bàn qua rồi nói lại với con sau."



Cô nghe ba nói mà cảm thấy mặt mình nóng phừng lên, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Uyên Sam tay cầm quả táo đi tới, nhìn khuôn mặt làm cho chúng sinh điên đảo đó đang bình tĩnh bước lại gần cô, cô chép miệng, đỏ mặt không biết nên nói gì.



Cao Nhạn cười cười, ngay sau đó nhẹ giọng nói, "Về sau mẹ bận rộn không qua thăm con được, nhớ gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho mẹ."



Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cao Nhạn, lỗ mũi có chút cay cay, dùng sức gật gật đầu.



Lúc này Trần Uyên Sam đưa quả táo cầm trong tay cho Nghiêm Thấm Huyên, ung dung nói với Nghiêm Khải và Cao Nhạn, "Bác trai bác gái, cháu tiễn hai bác xuống dưới lầu."