Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 22 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Nghiêm Thấm Huyên vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào yên lặng.
Cho dù trên TV đang chiếu tiết mục giải trí, những người diễn viên trên đó vẫn cười hi hi ha ha như cũ, diendanlqd bây giờ là tháng mười, Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm đến lạnh cả người, cô cắn cắn môi, nín thở lắng nghe tiếng hít thở trầm ổn của anh bên tai.
Lúc này tay của anh bao trọn bàn tay của cô, nhẹ nhàng xoa nắm, xem như không nghe thấy gì cả, cô lại hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của anh.
Hồi lâu, anh cầm lấy điều khiển TV đặt ở đầu giường, tắt TV, buông tay cô ra, nhỏm người dậy nhìn cô.
Giờ phút này Trần Uy ên Sam đang cố gắng khống chế đủ loại tâm tình phức tạp không biểu lộ ra ngoài trước mắt cô.
Anh chăm chú ngắm gương mặt của cô, nhìn đôi mắt nâu hút hồn của cô, cái mũi và đôi môi xinh xắn, nhìn cô vì khẩn trương mà vành tai có chút đỏ lên.
Anh im lặng nhìn cô một lúc, đôi mắt lóe lên tia sáng, muốn từ trên giường đứng dậy, lại thấy cô đột nhiên kéo tay của anh lại.
Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của anh, muốn nhìn thấy chút ít tâm tình từ trong ánh mắt của anh.
Thật là đáng sợ, con ngươi của anh vẫn không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú vẫn bình thản như cũ, anh không trả lời cô..., cũng không tỏ thái độ, thế nhưng anh lại muốn rời đi.
Trần Uyên Sam bị cánh tay nhỏ bé nắm chặt, cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt có chút hoảng hốt, uất ức và sợ hãi của cô.
Anh thở dài một cái, khẽ cúi người, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Anh giúp em đi lấy nước, không phải đi về." Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, hồi lâu thở dài.
"Chỉ cần là em muốn, anh đều cho em."
Nghiêm Thấm Huyên có chút ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của anh, sống mũi cay cay, đưa tay lên vòng qua cổ nhào vào trong lòng anh.
Anh mượn lực ngồi xuống, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô. Cô chôn mặt ở trong ngực anh, ôm lấy bờ vai vững chai của anh, lắng nghe nhịp đập trái tim của anh, không nói thêm gì nữa, vòng tay càng siết chặt hơn.
>>>>>>
"Anh lớn tuổi hơn cậu ta, anh già hơn là gì."Anh thấy cô cuối cùng cũng chịu ôm anh, đưa mũi cọ vào cái mũi nhỏ của cô.
"Anh không già, anh rất đẹp trai." Cô bị sắc đẹp cùng với câu nói thâm tình của anh dụ dỗ, những lời ngon tiếng ngọt không bao giờ nói hôm nay lại có thể bật ra dễ dàng đến vậy.
Anh cuối cùng cũng nhận được lời khen của cô, yên tâm thu lại sự không vui trong lòng mình.
Ngày hôm nay anh đi thu hồi lại những tay chân ở trong Lục thị, còn cứu vãn giá cổ phiếu thấp chạm sàn của Lục thị gần đây, An Chí Thượng từ Tokyo chạy tới đây giúp anh lật đổ Lục thị, bây giờ thì thành công cốc, thẳng mắng anh mải mê mỹ sắc cẩn thận chết không nhắm mắt.
Anh là người hắc đạo, lại vừa là thương nhân, từ khi sinh ra bây giờ đây là lần đầu tiên anh lật lọng như vậy.
Ngay cả anh cũng không thể nói ra được cô hấp dẫn anh ở điểm nào, cô có rất nhiều thứ đặc biệt, mặc dù những tính chất đặc biệt này trên người các người phụ nữ khác diendanlqd cũng xuất hiện một chút, nhưng cô là độc nhất vô nhị, anh yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, muốn dâng tặng cả thê giới cho cô, còn rất sợ cô sẽ không cần, thậm chí còn không đành lòng nhìn cô nhíu mày dù chỉ một chút.
"Anh đẹp trai, vĩ đại như vậy, em không có gì cho anh sao?" Anh cắn môi cô phóng túng nói, bàn tay chạy qua trên eo của cô, làm cho cô cảm thấy mỗi nơi mà đôi tay anh đi qua đều nóng như lửa đốt.
Cô bị anh mê hoặc làm cho u mê, thế nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra không phục, "Trần Uyên Sam khi chăm sóc em ở trong viện đâu rồi, anh phải biết thương cảm cho bệnh nhân. . . . . ."
"Tiểu Hỗn Đản, anh còn chưa tính sổ với em đâu đấy, hai ngày trước ở bệnh viện, anh nhớ rõ em đã nói anh không được. . . . . . Hả?" Anh làm cho đầu lưỡi cô tê rần, cô ưm một tiếng, xụi lơ trong lòng anh.
Anh thấy bộ dáng mê người này của cô, dục hỏa càng dâng trào, tay lặng lẽ cởi áo ngủ của cô, hôn cô càng sâu hơn, anh trước giờ luôn điềm đạm ôn hòa mà giờ phút này trên mặt đã nhuộm màu tình dục, "Sao lại như vậy được, phải nói cho nó biết có được hay không chứ. . . . . ." (Nó là cái gì mn tự hiểu nha ==)
"Lưu manh. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh kéo xuống chỗ đó, cô nghiêm mặt lườm anh một cái, chỉ làm cho người ta cảm thấy mình đang quyến rũ anh, động tác trên tay của anh càng nhanh hơn, ném quần áo của cô sang một bên, cởi áo ngực, bờ môi nhanh như chớp cắn lên điểm nhỏ trước ngực cô.
Hai tay cô vòng qua cổ của anh, chỉ cảm thấy điểm trước ngực bị anh ngậm đến tê dại, mơ hồ có tiếng nước chảy, mặt cô nóng rực, muốn đẩy anh ra nhưng tốn công vô ích.
Anh ngừng ngậm, khẽ đứng dậy, cởi áo sơmi ném xuống sàn nhà, cô nhìn than hình cường tráng của anh, từng bắp thịt rất cân xứng, lại nhìn lên trên, gương mặt anh tuấn mê người của anh phiếm hồng, con ngươi sâu thẳm phản chiếu bóng hình của cô.
"Bảo bối. . . . . ." Anh khẽ cắn vành tai cô, hai tay chậm rãi đưa xuống thắt lưng, "Có muốn cho nó ăn no hay không đây. . . . . ."
===== Tôi là đường phân cách trong sáng =====