Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 41 :

Ngày đăng: 13:07 19/04/20


Editor: Cẩm Tú



Thời điểm từ cửa trụ sở trở lại phòng bệnh, Trần Uyên Sam vẫn không nói gì, lúc Nghiêm Thấm Huyên ngồi xuống giường cũng khẽ kéo anh ngồi xuống, tự nhiên tiến sát vào trong ngực anh.



Vẻ mặt anh thâm trầm để cho cô điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thả cặp chân cô gác trên đùi mình nhẹ nhàng vân vê, cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh vốn đã đồng ý với em, có thể không quá xúc động mà án binh bất động, nhưng buổi tối hôm nay anh phải đại khai sát giới rồi.”



“Nếu có người xâm phạm đến vợ của anh, người nhà hoặc là bằng hữu, anh sẽ trừng phạt hắn.” Cô lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, “Em cũng ích kỷ như vậy, coi như Tiếu Phan và những thuộc hạ của hắn đối với em không thù không oán, nhưng bọn họ muốn giết anh, bọn họ muốn giết em cùng với con của chúng mình, bọn họ đã giết Kim Tuấn, em hận bọn họ.”



Cô thông suốt thấu hiểu, lời nói chứa đầy hàm ý, Trần Uyên Sam nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, cũng đã hiểu tâm tình ủng hộ của cô, trong lòng trào lên nhu Tình nhàn nhạt, ôm lấy cô cười, “Nhìn lại người phụ nữ của anh một chút, quả nhiên rất có khí chất làm phu nhân của lão đại hắc bang, tốt!”



Nghiêm Thấm Huyên cười với anh, hai lúm đồng tiền nổi lên, đưa tay vuốt ve trán của anh, “Em vẫn còn muốn nói thêm một câu nữa, cho dù anh muốn thống trị thiên hạ, chống lại trời đất, đi xa ngàn dặm, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”



“Người bị dính máu tanh, không tốt cho đứa bé cũng không sợ?” Anh cười cười hôn lên mắt cô.



“Không sợ!”



***



Buổi tối cả căn cứ chìm vào bầu không khí nghiêm túc, trừ thời điểm bác sĩ y tá và một đám người nhận lệnh bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, thì tất cả mọi người theo lệnh của Trần Uyên Sam phát động tấn công với phe của Tiếu Phan.



Cô một mình ngồi ở trong phòng bệnh rộng rãi, trên mặt mơ hồ có chút nước mắt, đang lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm bao trùm, nhưng cô vẫn có thể thấy xa xa phía tây đã lửa cháy ngút trời, tiếng súng cùng với tiếng hét giận dữ vang lên như được pha loãng trong không khí, truyền vào tai cô.



Mỗi phút mỗi giây cô chờ đợi ở nơi này như đang sống trong địa ngục.



Vốn là Trần Uyên Sam cũng định tự mình đi, nhưng trước khi anh lại ôm cô đứng bên cạnh cửa sổ nói, “Hôm nay anh tuyệt đối không thể lưu lại cho bất cứ thứ gì có thể mang đến nguy hiểm cho em được nữa, anh phải tự mình đối mặt với hắn để giải quyết rõ ràng.”



“Tên Tiếu Phan đó giết người còn không thèm chớp mắt......” Cô nhìn anh trong mắt đã ngập nước, thanh âm run rẩy đến độ không nói được một câu hoàn chỉnh, ngộ nhỡ anh không quay trở về được?




Người hầu rất nhanh đã đưa nước tới, Trần Uyên Sam đưa tay ra định nhận lấy, nhưng vừa đưa tay sắc mặt anh liền thay đổi, tốc độ c cực nhanh lập tức từ trên ghế đứng dậy, một tay kéo Nghiêm Thấm Huyên về sau lưng, mang theo cô lui về phía sau mấy bước.



Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ thấy người hầu bàn kéo vành nón che mặt lại đứng bên cạnh cái ghế dựa mà mấy giây trước cô và anh vừa mới nằm, ném cái ly trên tay xuống, từ phía sau rút súng ra.



“Mày phản ứng rất nhanh.” Lúc này người kia thoáng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo với bọn họ, là khuôn mặt của Tiếu Phan!



Bởi vì bọn họ ở trên boong tàu nghỉ ngơi, nên Trần Uyên Sam không có đưa thuộc hạ ở bên cạnh, người lúc nãy đã bị đánh gục, thế nên giờ phút này trên boong tàu chỉ có ba người bọn họ.



“Như thế nào? Thấy tao chưa chết có phải rất vui mừng hay không?” Tiếu Phan cầm trên tay một khẩu súng màu bạc hướng về phía bọn họ, trên mặt vẫn là vẻ cười như không cười như cũ, chỉ thấy từ cằm kéo dài đến dưới cổ áo hắn là vết sẹp bỏng kinh người



Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam kéo ra sau lưng, hơi thở của anh quanh quẩn ở bên người cô, giờ phút này người anh là cả một mảng lạnh lẽo.



Hiện tại trên người Trần Uyên Sam không hề có khẩu súng nào, cô biết.



Anh chỉ sợ khẩu súng sát khí nặng không tốt cho thân thể cô, thế nên trước lúc lên boong đã cất đi.



Tiếu Phan đi về phía trước mấy bước, nhìn Trần Uyên Sam nói từng câu từng chữ, “Trần Uyên Sam, mày chưa chết, thì tao chưa chết được, mạng sống của ba tao phải có người bồi thường.”



Trần Uyên Sam nắm chặt tay Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu, vẻ mặt không đổi nhìn hắn ta nói, “Phải nói là bởi vì ba mày không chết ở trong tay mày, cho nên mày mới canh cánh trong lòng, lấy tao ra làm bia đỡ đạn, đúng không?”



Tiếu Phan nghe anh nói mấy câu đó, sắc mặt lập tức đại biến, Trần Uyên Sam nhìn ánh mắt của hắn, lạnh nhạt tiếp tục nói, “Tao dễ dàng để yên cho mày nhiều năm như vậy, đơn giản là vì tao cảm thấy mắc nợ ba mày, không cần thiết phải kéo đến trên người này nữa, nhưng thật ra thì nếu như ngày đó tao không động tay, mày cũng đã bố trí xong chuẩn bị cướp lại tổ chức trên tay ba mày.”



“Lòng lang dạ thú, Tiếu Phan, mày cứ như vậy không kiềm chế được lại có thể cùng với người thân của mình......”



“Đừng có nói đến cái nhà đó với tao!” Tiếu Phan đột nhiên cắt đứt lời của hắn, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nói, “Lão già kia căn bản không phải ba của tao! Ông ta dám nói muốn giải tán tổ chức, để lại toàn bộ tiền bạc cho tạp chủng kia! Tao con mẹ nó từ nhỏ đã giúp ông ta giết bao nhiêu người, đoạt bao nhiêu thứ, chìm trong bão đạn, toàn bộ đều là tao mạo hiểm tính mạng giúp ông ta chiếm lấy giang sơn!”