Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 43 :
Ngày đăng: 13:07 19/04/20
Suốt cả buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên luôn ở bên cạnh Trần Uyên Sam, mấy vị trưởng bối cũng đi vào nhiều lần, muốn cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, thế nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi.
Hoàng hôn, trên người cô được đắp một tấm chăn mỏng, nằm xuống ở bên giường, có vẻ như đã ngủ thiếp đi một hồi, không ngờ khi mở mắt lại nhìn thấy được đôi mắt quen thuộc đang nhìn mình.
Trần Uyên Sam đã tỉnh lại từ lâu, chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, anh đưa tay ra ngoài chăn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, làm cho sống mũi cô cay cay, chậm mất mấy giây, cô lập tức cúi người ôm lấy bờ vai của anh.
Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, tóc của cô như bị nhiễm quầng sáng đó, người đàn ông anh tuấn nằm trên giường dịu dàng hôn lên tóc cô, cánh tay không phải truyền dịch khẽ diendaanlqđ xoa nhẹ lưng cô, trong mắt chỉ có dịu dàng, mà cô giờ phút này được dựa vào cơ thể của người mình yêu thương, nước mắt nhịn mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã tràn mi, từng giọt từng giọt rớt xuống cổ anh.
"Để cho em phải lo lắng rồi." Anh chậm rãi vỗ lưng của cô, trong lời nói mang theo ý cười, "Ưmh. . . . . . Cái áo chống đạn này thật không ra gì, đợi lát nữa Ân Kỷ Hồng tới anh sẽ cho cậu ta một trận, hỏi cậu ta nơi nào đã làm ra cái này?"
Cô nghe lời anh nói, nước mắt vẫn còn đang chảy nhưng không nhịn được cười lên, "Anh đã sớm biết là Tiếu Phan sẽ lên tàu, là cố ý ra lệnh cho mọi người tránh ra, chờ đến lúc hắn động thủ thì sẽ xông lên bắt hắn đúng không?"
Trần Uyên Sam nghe cô nói vậy, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, "Bà xã anh càng ngày càng thông minh hơn người rồi."
"Anh vẫn không biết xấu hổ mà dám nói thế!" Nghiêm Thấm Huyên giận đến mắt cũng đỏ lên, đưa tay bóp nhẹ vai anh, "Dù có tự tin thế nào cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như thế, anh có nghĩ tới em hay không?!"
Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, tâm tình khá dễ chịu nhẹ giọng dỗ dành cô, "Bà xã đại nhân, anh mới tỉnh lại nên còn yếu ớt, đừng động thủ mà chỉ nói chuyện thôi được không?"
Cô biết anh tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, Tiếu Phan cho là sau khi giết người không còn đường lui nữa, nên không phản kháng để cho người của Trần Uyên Sam bắt lại.
Vợ chồng son còn chưa nói được mấy câu, cánh cửa liền bị người nào đó nhẹ nhàng mở ra, Diêm Giang nhẹ nhàng đi vào thế nhưng thấy Trần Uyên Sam đã tỉnh lại, mừng diendaanlqđ rỡ không nhịn được, vội vàng đi tới bên cạnh anh cung kính xin phép, "Trần thiếu, lão nhị của Tiếu gia vừa mới tới, có cho cậu ta vào không ạ?"
Trần Uyên Sam khẽ gật đầu với hắn, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng rút gối đầu, cần thận đỡ anh dậy dựa người vào gối.
Sau khi Diêm Giang ra ngoài rất nhanh đã dẫn một người đi vào, người đàn ông kia toàn thân mặc quân trang màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nhếch lên tia cười nhạt, cho dù là Nghiêm Thấm Huyên đã quen gặp mĩ nam cũng không nhịn được mà hai mắt sáng lên.
"Mới vừa tỉnh lại mà cậu đã đến rồi, thế nào? Coi như là tâm linh tương thông?" Trần Uyên Sam cười nhạt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.
Anh một thân mặc quần áo bệnh nhân, hai hạt nút áo trước ngực cũng không có cài nút, tấm băng quấn vài vòng quanh người anh mơ hồ lộ ra, quần áo rộng lùng thùng gắn vào cơ thể tráng kiện của anh mang theo hương vị đàn ông.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trần Uyên Sam khẽ cười cúi đầu lên môi cô, anh chưa cạo râu, có chút nhếch nhác, đâm vào người cô làm cô cảm thấy nhồn nhột, không bao lâu liền bật cười muốn tránh, anh nhất quyết không tha đuổi theo, đặt môi mình lên cánh môi hồng của cô nồng nhiệt hôn.
"Em là của anh." Anh nắm tay cô thật chặt, đưa ngón tay vân vê bờ môi cô, nghiêm túc nhìn cô nói, "Ai cũng đừng nghĩ đến việc dòm ngó."
Cô cười, mắt nhìn anh, "Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng là của anh, anh nghĩ còn có ai dám dòm ngó?"
Âm cuối vừa dứt, Trần Uyên Sam cảm thấy trong lòng là một hồi tê dại, khóe mắt anh giật giật, chợt khẽ đứng dậy, cẩn thận đặt cô xuống ngồi lên ghế dựa.
Bạc dương tây hạ, cả thành phố S như bị khoác lên một cái áo khoác màu vàng, khẽ khoác lên mỗi người, lầu dưới bệnh viện người đến người đi, đến để thăm người thân của mình.
Trần Uyên Sam nhìn cô một hồi, chợt quỳ một chân trên đất.
"Ba anh vẫn cảm thấy anh sẽ không kết hôn em biết không?" Anh nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi nói, "Cái cách trước kia anh dùng để giải quyết công việc em chưa từng được thấy, thật ra thì cũng không kém Tiếu Phan là bao, chỉ là anh so với diendaanlqđ hắn còn có chút đạo lí hơn. Bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho anh biết, vĩnh viễn đừng làm chuyện gì khiến cho mình phải hối hận, cho nên anh nghiêm túc suy xét mọi chuyện, cũng chưa từng có đối với bất cứ chuyện gì để tình cảm quá lớn, bởi vì anh cảm thấy không bỏ ra tình cảm, thì cũng sẽ không hối hận và thất vọng."
Một tay Nghiêm Thấm Huyên bị anh nắm lấy, giật mình nhìn người đàn ông đnag quỳ gối trước mặt mình, trong lòng tim đập thình thịch, không nói gì.
"Lúc ấy ở Tokyo anh cứu em, anh biết anh đã xong rồi. Kha Khinh Đằng có cảnh báo anh, không nên vì chuyện của anh mà làm liên lụy tới em. Quả nhiên, cho dù anh đã bảo vệ em đến cả giọt nước cũng không chui lọt, nhưng vẫn để cho em chịu nhiều cực khổ như vậy."
"Nhưng anh không hối hận." Anh khẽ cười, "Anh lại cảm thấy việc đúng nhất mà anh từng làm, chính là đến thị trấn G tìm em."
"Cho dù em phải chịu tổn thương, anh so với em còn đau hơn gấp trăm lần, nhưng anh không hối diendaanlqđ hận để cho em cùng anh trải qua những chuyện này. Bởi vì đây là toàn bộ quá khứ của anh, mà từ nay về sau, hãy chào tạm biệt những quá khứ nặng nề đó."
"Anh vốn tưởng rằng khi còn sống theo đuổi em, đổi lại cho anh mỗi ngày về đến nhà đều có thể nhìn thấy em, để cho mỗi ngày em đều được hạnh phúc bình yên ở lại bên anh."
"Nghiêm Thấm Huyên, em gả cho anh có được không?"