Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 6 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Lúc Trần Hi San thức dậy cô bé đã ngửi được mùi sữa nồng đậm, Trần Uyên Sam thấy con bé tỉnh dậy, cẩn thận giúp con bé sửa sang lại tóc, lấy tay giúp con bé lau sạch ddlqd nước mắt còn dính trên mặt. Trần Hi San ngửi thấy mùi sữa thì vội thò đầu ra khỏi ngực của anh trai liền nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên trong tay cầm khay bánh ngọt cười cười nhìn cô bé.
Tiểu công chúa Trần nhìn về phía chị gái xa lạ và khay bánh ngọt hấp dẫn đó một lúc, sau đó vẫn quay đầu đi chỗ khác, bĩu môi nhỏ giọng nói, "Mẹ không cho em ăn bánh ngọt, mẹ nói ăn sẽ sâu răng."
Trần Uyên Sam cho Trần Hi San ngồi vào ghế tựa, ánh mắt tràn ngập cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ nhìn em gái lúc nãy còn mạnh miệng nói như vậy bây giờ đang nhìn trộm đĩa bánh ngọt.
Nghiêm Thấm Huyên phì cười, đúng là trẻ con, quen thuộc sờ sờ đầu của cô bé, "Không sao, đây là chị tự làm bánh ngọt mời em ăn, không nói cho mẹ em biết."
Trần Uyên Sam nhìn hai người một lớn một nhỏ đang trò chuyện với nhau, vuốt đầu của Trần Hi San rồi nói với con bé, "Đây là bạn của anh, chị Thấm Huyên."
Trần Hi San khéo léo gật đầu một cái, rất tự nhiên gọi, "Chị Thấm Huyên." Bị giọng nói đáng yêu của trẻ con dụ hoặc, Nghiêm Thấm Huyên lấy khay bánh ngọt rồi cẩn thận cắt một phần nhỏ, đưa đến trước mặt của Trần Hi San.
Cô bé Trần Hi San bị cả chị gái xinh đẹp lẫn bánh ngọt công kích, không chống lại được tạm thời đặt mẹ và việc sâu răng qua một bên, hoan hô một tiếng, cầm lấy bánh ngọt vui vẻ ăn.
Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở đối diện cô bé, chống cằm nhìn, nhìn một hồi lại phát hiện tiểu công chúa không được bình thường, cô bé lại khóc, nước mắt rơi làm Nghiêm Thấm Huyên cũng phát hoảng, luống cuống tay chân không biết nên làm gì mới phải.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ê a nói, "Chị, đây là lần đầu tiên chị gặp em, đã làm bánh ngọt cho em ăn. Thật ra em cũng không hẳn là sợ bị sâu răng nên mới không dám ăn bánh ngọt, mà tình cờ là mong muốn của em, mẹ em sẽ không đáp ứng cho em. Mẹ không phải là mẹ ruột của ddlqd em, mẹ nghĩ mẹ đã bao giờ đối xử tốt với em hay chưa? Mẹ không phải là muốn nhìn em khổ sở, ra sức quyết định hộ em, cái này không được cái đó cũng không cho. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, Trần Hi San rốt cuộc cũng vùi đầu vào cánh tay rồi khóc nức nở.
Trần Uyên Sam nhìn Trần Hi San, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trong mắt có lóe lên một tia chán nản.
Mà Nghiêm Thấm Huyên nghe Trần Hi San nói xong, sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên khóe môi cong lên, vẻ mặt như cười mà lại không cười, cô ngồi vào bên cạnh Trần Hi San, ôm lấy bả vai của cô bé rồi sờ cái mũi nhỏ nhắn kia.
Nghiêm Thấm Huyên càng thấy kỳ quái nhìn trợ lý một cái, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra vừa nhìn tờ giấy cầm trên tay.
Nhìn một hồi, mặt cô hết xanh rồi lại đỏ, hung hăng đặt tờ giấy vào trên bàn làm việc, dùng sức xé bọc ngoài của hộp quà, sờ bên trong hộp một lúc, rồi lấy ra thuốc giải rượu.
Trên tờ giấy là nét chữ rồng bay phượng múa, "Điểm tâm không biết có hợp khẩu vị của cô hay không, trong đó có mấy thanh chocolate rượu, còn tặng kèm theo thuốc giải rượu, để tránh tốt bụng tặng quà lại gây ra thảm họa."
Không phải bởi vì uống say cộng thêm thất tình nên mới lần đầu tiên say rượu trước mặt anh ta hay sao?! Việc nhỏ thế này lại thành đòn sát thủ để anh ta chế nhạo cô hay sao?!
Nghiêm Thấm Huyên cắn răng nghiến lợi thuốc giải rượu trong tay ra, hung dữ nhìn ký tên ở cuối tờ giấy, Kris.
Anh ta cho là ký tên tiếng anh thì cô sẽ không biết là anh ta đưa cho cô sao?! Cho là ngày đó cô ký hợp đồng không có mắt sao? Cái này thật là khốn kiếp!
Cô lớn như vậy rồi bây giờ mới biết có người dùng cái loại"Hữu nghị" này để cảm ơn người khác, lần này tốt lắm, gửi qua cô trợ lý trẻ tuổi tràn đầy sức sống và ddlqd có khả năng tám chuyện vô hạn kia, dám chắc qua ngày hôm nay cả công ty đều biết cô tửu lượng kém mà còn thích chơi trội, cô còn mới nhận chức, hiện tại còn chưa làm gương cho mọi người noi theo, mà đã làm cho mọi người trên dưới đều cười cô!
Trần Uyên Sam, anh hãy chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Dọc theo đường đi đến ga tàu điện ngầm, sẽ thấy một người mặt mày lấm la lấm lét nhìn trái ngó phải, biểu hiện trên mặt hình như rất nóng nảy, lại có vẻ không hiểu tiếng Nhật nên không nhận được sự giúp đỡ từ những người xung quanh.
Cô nhìn thấy người nọ liền sửng sốt hai giây, rồi lập tức xoay người đi về hướng khác.