Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 10 : Anh đang làm gì đó?

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Người kia đi học xem tạp chí, tan học trước tiên thì đi dạo phố Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, mọi người bên cạnh đều có thể cảm giác được. Trước không nói đến chuyện đã không hề cùng hai nữ sinh trong ký túc xá lui tới.



Bình thường đi học lại đường đường không thiếu mặt, không có việc gì còn không ngại đường xa đi qua nửa trường học đi hệ khác nghe thuyết trình, sau khi học xong, thời gian đều ngâm mình ở thư viện, quả thực chính là học trò ham học điển hình, rất nhiều người nhìn ra, đều là chuyện vô cùng kì lạ. Đối với người quản lý mà nói, sinh viên năm hai Lâu Nghiêu Nghiêu gần như có thể được cho là người nửa ẩn hình, bình thường nếu như muốn tìm cô, chỉ có ở môn bắt buộc mới có thể gặp người, lúc khác ở trường học căn bản là nhìn không thấy bóng dáng cô.



Những tin đồn về cô cũng không ít. Tối nay Lâu Nghiêu Nghiêu theo thường lệ cùng Đàm Cầm ở thư viện đọc sách, nghỉ nhiều như vậy, lại cách nhiều năm như vậy, nói thực ra, căn bản là nghe chưa hiểu rõ hết, bất quá chuyện này cũng không gây trở ngại sự hăng hái của Lâu Nghiêu Nghiêu, có lẽ là tâm tính bất đồng, gíao sư dùng kinh doanh để làm ví dụ, khiến cô nghe tới phá lệ thú vị, kết hợp đời trước ở bên người mẹ làm trợ lý vài năm công tác kinh nghiệm, thu hoạch như diều gặp gió.



Những lý luận được đánh dấu trong quyển sách, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng nhìn xem không phải hiểu lắm, nhưng bên trên đa số sẽ có một chút mẫu ví dụ, nói như vậy, xem xong cũng có thể hiểu được đại khái ý tứ. Lấy ra di động nhìn nhìn thời gian, gần chín giờ, Lâu Nghiêu Nghiêu tìm dãy số quen thuộc, gửi một tin nhắn.



"Tan tầm chưa?"



"Ừ, đang ở trên đường."



"Hôm nay lại so với hôm trước làm khuya một giờ rồi!"



"Ừ."



"Gã bí đỏ đó, tên đàn ông có lòng dạ hẹp hòi lại thích nhiều chuyện, anh ta có dám cho các người không tăng ca hay không!"



"Công ty còn chưa đi vào quỹ đạo ổn định, có nhiều việc bận, điều này cũng không có biện pháp."



Oán giận càu nhàu, đầu sỏ gây nên làm cho Tần Chí tăng ca là Nguyễn Tư Nam, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhớ tới, Tần Chí hẳn là đang lái xe, vì thế bổ cứu lại phát ra một cái tin nhắn.



"Anh đang lái xe sao? Không cần trả lời, chuyên tâm lái xe trước."



Tần Chí quả nhiên nghe lời không hề trả lời, tuy rằng anh nghe lời mình như thế, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy tịch mịch lại mất mát, chống cằm vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm di động xem. Hình ảnh đó, dừng ở trong mắt người khác, lại vô cùng đáng yêu, mặc dù không phải cái loại gợi cảm xinh đẹp, nhưng mặt cùng làn da đều tinh xảo giống búp bê, đầu năm nay, cô gái giống búp bê cũng thực nổi tiếng, tuy rằng kiểu con gái này đều thực phiền toái, người bình thường căn bản tiêu thụ không nổi, nhưng giờ phút này làn da vốn bóng loáng như tuyết trắng của cô ở dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, lại trắng gần như trong suốt, nhìn qua mắt sáng rực. Đối với vài nam sinh ở bàn bên đã muốn nhìn cô một hồi lâu.



"Kia là sinh viên năm hai Lâu Nghiêu Nghiêu?"



"Như thế nào, muốn theo đuổi?"




Lời mà Nguyễn Tư Nam nói, anh làm sao có thể không hiểu? Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia có đôi khi cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, nhưng sau khi anh trả lời, bên kia sẽ nửa ngày cũng không nhắn lại, hoặc là thật lâu sau mới gửi một cái: Đang cùng Trần Hạo nói chuyện phiếm, lần sau nói tiếp.



Mấy ngày nay Lâu Nghiêu Nghiêu có chút khác thường, dưới tình huống bình thường, chỉ có Trần Hạo không trả lời tin nhắn của cô, cô mới có thể nhàm chán nghĩ đến gửi tin nhắn cho người khác, mà anh không khéo, là người đầu tiên cô lựa chọn. Anh biết, anh đều biết hết, nhưng có thể làm gì đây? Bỏ mặc? Nếu như có thể làm được, anh đã sớm làm như vậy.



Bên kia liên tục gửi tới rất nhiều tin nhắn, có thể là phát hiện anh không trả lời, rốt cục ngừng gửi, một lát sau, mới gửi lại một cái.



Tần Chí xem cái tin nhắn kia: Này, sao anh không trả lời? Có phải là bận việc hay không?



Hoàn toàn không kịp suy nghĩ, thì một tin nhắn đã được gửi đi: Không có, vừa tan họp, đang thu dọn đồ đạc.



Nói dối là sẽ nghiện, nói lần đầu tiên, sẽ nhịn không được nói lần thứ hai.



Không có chờ Lâu Nghiêu Nghiêu hồi phục, Tần Chí liền gửi tin thứ hai.



"Chiều mai anh đón em được không?"



"Được, em chờ anh."



Em chờ anh… Lại là câu này…



Tần Chí mặt không chút thay đổi, những tin nhắn đó có một nửa là hỏi anh đang làm gì.



"Anh đang làm gì đó?"



"Em nhớ anh."



Anh khi nào thì, mới có thể hồi phục được đây?