Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh
Chương 17 : Không ai yêu em hơn anh
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Nguyễn Tư Nam lại một lần nữa đi đi lại lại trong phòng Tần Chí, dù là định lực kinh người cũng cảm thấy phiền chán, nhất là toàn bộ buổi chiều người này cứ như con ruồi, ong ong ở bên cạnh anh.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Chí khép lại văn kiện, ngửa ra sau nằm ở ghế trên.
Nguyễn Tư Nam thực nghiêm túc tiếp tục đi thêm một vòng, ngay tại lúc Tần Chí đã không thể kiên nhẫn, anh rốt cục nói: "Cậu nói, vì sao một cô gái rõ ràng thích cậu nhưng lại cự tuyệt tình cảm của cậu?"
"Chỉ vì chuyện này mà cậu phiền tôi từ sáng tới bây giờ?" Tần Chí đau đầu đè huyệt Thái Dương: "Cậu không phải tự xưng là hiểu biết phụ nữ nhất sao, nguyên nhân gì còn cần hỏi tôi?"
"Cái gì kêu chỉ vì chuyện này, chẳng lẽ cậu không nhìn ra tôi thực buồn rầu sao? Thân là bạn tốt của tôi, lại đối với bạn tốt thờ ơ như vậy, chẳng lẽ cậu không biết xấu hổ?"
Tần Chí một chút cũng không thấy xấu hổ, mặt không chút thay đổi nhìn Nguyễn Tư Nam.
Nguyễn Tư Nam bất đắc dĩ phất tay: "Quên đi, tôi cũng không trông cậy vào cái đầu gỗ như cậu có thể nói được cái gì, đi thôi, cùng bạn tốt của cậu uống rượu đi."
Tần Chí nâng tay xem đồng hồ, đến nhìn thấy vòng tay màu lam trên cổ tay trái mới đột nhiên nhớ tới anh cũng không đeo đồng hồ, vòng tay này vừa tinh xảo lại xinh đẹp, nhưng một người nam nhân đeo trên tay không khỏi có chút cổ quái, nhưng bởi vì là Lâu Nghiêu Nghiêu giúp anh đeo, cho nên cho dù đối mặt mọi người kinh ngạc cùng cười nhạo, anh cũng không nếu muốn lấy xuống dưới.
Kéo cổ tay áo che khuất vòng tay này, Tần Chí ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nói: "Hôm nay không được, lát nữa tôi còn đi đón Nghiêu Nghiêu."
"Đón Nghiêu Nghiêu a…" Nguyễn Tư Nam vuốt cằm vẻ mặt cổ quái nhìn Tần Chí: "Nói tiếp đi, cậu gần đây tan tầm có chút sớm, sẽ không phải là vì đi đón cô ấy chứ?"
Tần Chí mặc kệ anh, tiếp tục xem văn kiện.
"Không đúng nha, còn chưa tới cuối tuần, cậu đón Nghiêu Nghiêu làm cái gì? Chẳng lẽ… Hai người ở chung?" Vẻ mặt Nguyễn Tư Nam khiếp sợ, không dám tin nhìn Tần Chí: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao?"
Thấy Tần Chí không để ý tới mình, Nguyễn Tư Nam vuốt cằm COS trinh thám, tuy rằng lần trước gặp mặt Lâu Nghiêu Nghiêu uống rượu, bọn họ ồn ào cược Tần Chí có cầm thú hay không, kỳ thật bất quá là làm trò mà thôi, trong lòng mọi người đều hiểu được, Tần Chí tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi vì với tính tình của Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu như cố tình làm việc mà cô không muốn, tuyệt đối sẽ hận Tần Chí suốt cuộc đời này, Tần Chí làm sao có thể sẽ làm ra chuyện để Lâu Nghiêu Nghiêu oán hận chứ.
Nói đến cùng, Lâu Viễn Chí đối Phương Hi Lôi còn phi thường tốt, ông đại khái chính là không hài lòng Phương Hi Lôi sinh con gái. Sau Lâu Nghiêu Nghiêu lại cùng Phương Hi Lôi nói một chút ý muốn đi thực tập của mình, Phương Hi Lôi nghe xong cũng không do dự liền đáp ứng cho cô vào bộ phận thiết kế.
Lúc Tần Chí đến đã là tám giờ, Tần Chí giúp đem hành lý bỏ vào cốp xe, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở vị trí phó lái chờ Tần Chí, qua kính chiếu hậu, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy Phương Hi Lôi cùng Tần Chí đứng ở sau xe nói gì đó, thanh âm rất nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu không nghe thấy.
Chờ Tần Chí lên xe, Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm tỉm hỏi: "Mẹ em nói gì với anh vậy?"
"Em đoán xem?" Tần Chí tâm tình vô cùng tốt, nói đùa một chút.
Nhìn vẻ mặt Tần Chí hiện đầy ý cười, Lâu Nghiêu Nghiêu nhoài người tới hướng trên mặt anh hôn một cái: "Hừ, hiện tại anh xong đời, nếu về sau anh dám bội tình bạc nghĩa, em sẽ sống chết ở lại nhà anh, xem anh làm sao bây giờ?"
"Anh đây nhanh chóng cho mẹ anh biết, để bà lần sau thấy em cũng không cho em vào cửa."
"Ha ha, mẹ anh sẽ không không cho em vào cửa đâu." Lâu Nghiêu Nghiêu giống như đứa con thứ hai của Tần gia, sủng như bảo bối, nếu hai người thực sự ầm ỹ, đến lúc đó ai không được vào cửa, vẫn không biết được đâu, mẹ Tần Chí chỉ ước gì cô sớm gả đến nhà bọn họ.
Nghĩ như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu hơi hơi sửng sốt, lại nói tiếp, đại khái ai cũng biết tình cảm của anh, chỉ có một mình cô nhìn không thấu mà thôi. Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên ngẩn người không nói, Tần Chí cũng không nói nữa. Anh vẫn cảm thấy có chút không giống sự thật, Lâu Nghiêu Nghiêu, thật sự muốn ở cùng anh? Không phải trò chơi, không phải đang nói đùa? Anh không khỏi nhớ tới lời Phương Hi Lôi vừa nói.
—— Tôi hoàn toàn không đồng ý Nghiêu Nghiêu chuyển ra ngoài ở, nhưng Nghiêu Nghiêu nói, trên đời này không có người đàn ông nào yêu nó hơn cậu, cậu cảm thấy mình có thể gánh được những lời này không?
Đương nhiên, trên đời này làm sao có thể tìm được người nào yêu Lâu Nghiêu Nghiêu hơn anh, Tần Chí đối với điểm này vô cùng tự tin.
Lâu Nghiêu Nghiêu, không ai yêu em hơn anh.
Tần Chí không khỏi cong khóe miệng lên, mặc kệ cái gì làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, anh đều phải quý trọng cơ hội lần này, bắt được sẽ không bao giờ buông tay.