Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 23 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Chân mệnh thiên tử Tiểu Bạch Long



Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? học kỳ mới trở về sân bóng rổ), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: xế chiều hôm nay có trận đấu vòng loại bóng rổ đại hội thể thao



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Yên Sơn VS Lạc Minh, chúng ta chủ nhà, có ai xem không?



——————————————————————————-



Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ vận động bất tài á té), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: xế chiều hôm nay có trận đấu vòng loại bóng rổ đại hội thể thao



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Mù bóng rổ, xem không hiểu *nhìn trời*



——————————————————————————-



Hôm nay không có chuyện làm, buổi chiều Lăng Dương cùng Từ Hiền đi dạo trong trường, đi ngang qua nhà thể dục, từ xa nhìn thấy không ít người đang vây xem quanh sân bóng rổ, thỉnh thoảng còn vang lên một đợt hoan hô nhiệt liệt.



“Bên kia sao náo nhiệt vậy?” Lăng Dương hỏi.



“Cậu không biết?” Từ Hiền cũng quay đầu ngóng về phía sân bóng, “Đầu năm học mỗi năm đều có đấu bóng rổ giao lưu giữa các trường, cũng là đấu vòng loại bóng rổ cho đại hội thể thao của làng đại học, hôm nay chúng ta chủ nhà đấu Lạc Minh.”



“Viện nào?”



“Học viện thể thao Lạc Minh.”



Lăng Dương xoay người đi về phía sân bóng.



“Ê, cậu muốn đi xem à? Cậu thành fan bóng rổ từ khi nào thế?” Từ Hiền đuổi theo, “Chênh lệch giữa chúng ta và học viện thể thao không phải nhỏ, trận đấu khẳng định nghiêng về một phía, có gì đáng xem đâu.”



“Vậy mới nói cậu ngu ngốc,” Lăng Dương vừa đi vừa liếc xéo Từ Hiền, “Tớ hỏi cậu, học viện thể thao nhiều nhất là gì?”



“… Mãnh nam cơ bắp!” Mắt Từ Hiền sáng rực, “Này, tớ nói sao cậu đi chậm vậy?”



Lăng Dương: “…”



Hai người đi đến bên sân đấu, mở đường máu giữa đám nữ sinh đang gào thét phát điên.



“Đây là lý do tại sao tớ không thích con gái,” Lăng Dương bịt tai, nói, “Quá ồn!”



Tạp âm xung quanh rất lớn, Lăng Dương lại bịt lỗ tai, cho nên những lời này phải hét lên.



Bốn phía nháy mắt tĩnh lặng, nhưng chẳng bao lâu lại vang lên tiếng thét chói tai.



“Á~~~~~~~~~ tiểu thụ sống sờ sờ ~~~~~~~~~”



“…” Từ Hiền dùng ánh mắt tớ rất thông cảm với cậu để nhìn Lăng Dương.



“…” Lăng Dương cũng thực không biết nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày lại hét lớn một câu với Từ Hiền, “Tớ biết cậu cũng nghĩ vậy!”



“Á ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ còn tới hai đứa!!!!!!!!!!!!!!”



Từ Hiền căm giận giơ ngón giữa.



“Mau nhường vị trí tốt cho các tiểu thụ.” Không biết là ai nói ra.



Hai người nhanh chóng chiếm cứ vị trí có tầm nhìn tốt nhất bên sân.



“Chậc chậc, tố chất thật sự không tồi,” Lăng Dương tới đâu hay tới đó, mặc kệ những tầm mắt đáng khinh quanh mình, thoải mái đánh giá các cầu thủ trong sân.




“Không nói nữa, bọn họ thi đấu xong rồi.”



Từ Hiền thấy anh ta cúp điện thoại mới phát giác điều bất thường, “A, anh và Lionking là chung bọn? Các người vì sao đều muốn tìm Dương Dương, nó rốt cuộc làm gì mấy người?”



Đối phương kéo cậu đi, “Lát nữa giải thích với cậu.”



Từ Hiền bấy giờ mới phát hiện hóa ra mình đang đứng trên con đường đội bóng Lạc Minh ra khỏi sân bóng phải đi qua, người áo trắng không chút do dự tiến lên chặn đường số 7 phía đối phương, các cầu thủ khác thấy thế cũng dừng bước.



Mắt thấy người đang túm lấy mình không buông đã dời sự chú ý sang những người khác, bàn tay nới lỏng, Từ Hiền lại lần nữa muốn bôi dầu lên chân, lần này mới vừa chạy hai bước đã bị đối phương dùng một tư thế bản thân vô phương phản kháng giữ chặt lấy cổ tay, kéo trở lại.



“Anh luyện tiểu cầm nã thủ?” Từ Hiền kinh ngạc.



Anh ta liếc xéo cậu, “Đừng tơ tưởng chuồn nữa, tôi không cho cậu chạy đâu.”



“Cậu có việc?” Số 7 Lạc Minh hỏi.



“Thích Phong, đã lâu không gặp.”



“Cậu tới đây chắc không phải tìm tôi ôn chuyện nhỉ, huống chi tôi với cậu hình như không thân quen cho lắm.” Người được gọi là Thích Phong trả lời.



“Được, vậy tôi vào thẳng vấn đề, nghe nói gần đây cậu rất thân với Lăng Dương?”



“Nghe nói? Nghe ai nói, cái tên đánh cá Đế Thích sao?” Thích Phong nhún vai, “Tôi thân với ai là chuyện của tôi, hình như đâu cần phải báo cáo với cậu.”



“Thích Phong,” Giọng nói của người kia đột nhiên trầm xuống, “Cậu biết bọn tôi đều đang tìm cậu ta, chỉ có cậu biết tung tích của cậu ấy.”



“SO?” Thích Phong nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Tiểu Linh Dương hiện giờ là người của tôi.”



“Tôi muốn biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tay cậu ấy là thế nào?” Giọng nói của anh ta đã hơi nóng nảy.



“Mất tao nhã như này đâu phải là phong cách của cậu, Bạch đại thiếu gia,” Thích Phong vòng qua anh ta rời đi, “Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì làm.”



“Thích Phong!”



“Tôi chỉ có thể nói bây giờ dê đang ở bên sói, sư tử hổ hay gì gì đó đừng nhớ nhung nữa.” Thích Phong nói, không thèm quay đầu lại.



Các đồng đội bên Lạc Minh lục tục đuổi theo, số 14 lúc đi ngang qua còn tò mò nhìn cổ tay bị bắt giữ của Từ Hiền. Mãi đến khi bọn họ đã đi rất xa, người kia vẫn còn nhíu chặt mày.



“Này…” Từ Hiền nhỏ giọng gọi anh ta, “Tay tôi vẫn còn bị anh nắm đấy.”



Đối phương quay phắt đầu, lại khôi phục vẻ phong lưu bất cần đời, “Đúng ha, tôi còn quên mất khoản bồi thường này.”



“Bồi thường cái gì, tôi cũng là người bị hại được không!”



“Nếu cậu đã bồi cho tôi, vậy tôi nên tận dụng cho hết mới phải.”



“Đã nói là tôi bị Dương Dương gài mà!”



“Cái BBS cậu mới nói, Lăng Dương thường xuyên lên đó sao? Địa chỉ là gì?”



Từ Hiền do dự giây lát, vẫn đành đọc ra một chuỗi số dài.



“Sao dài vậy, còn là chữ số?” Đối phương ngốc luôn.



“Là IP mạng trường, anh chưa từng lên? Anh có thực là sinh viên làng đại học không vậy?” Từ Hiền vò đầu, không biết phải giải thích thế nào, “Là BBS xài TELNET, anh biết TELNET không? TERM chung dùng cho kiểu phần mềm…”



Cậu càng giải thích càng hỗn loạn, đối phương đương nhiên cũng không nghe hiểu, trực tiếp kéo Từ Hiền xoay người rời đi.



“Ê, anh kéo tôi đi đâu?”



“Đi ký túc xá của tôi, giúp tôi làm thơ nai thơ mụ gì đó của cậu.”



“A? Nhưng buổi tối tôi còn có việc, tôi không đi được! Đừng kéo nữa!…”