Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 29 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Khi chính thức tiến hành gặp mặt



Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương là đặc công), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: đi Bát Bảo Sơn phải ngồi xe số mấy?



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



NT



——————————————————————————-



Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ cuối tuần đi đạp thanh), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: đi Bát Bảo sơn phải ngồi xe số mấy?



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Cậu hỏi Bảo Tháp Sơn? Số 4, số 7, số 21 và 112 đều được…



Cậu đi đến đó làm gì???



——————————————————————————-



Hoạt động offline của “Hồn Đạm OL” trước giờ được tổ chức khá tùy ý, nói là buổi gặp mặt game thủ chi bằng nói là triển lãm game, nhưng xét thấy đây là phong cách xưa nay của NPH, các game thủ đã sớm làm quen, thậm chí còn rất vừa ý với hình thức tự do này.



Địa điểm hoạt động được chọn ở một căn đình nghỉ mát trên đỉnh núi, có vài nhân viên tổ chức nói chuyện với game thủ, những ai muốn nghe tin vụn vặt đều tụ tập trong đình, còn không ham vui thì hoạt động tự do ở bên ngoài, mục đích chính của mọi người vẫn là tới đây gặp mặt bạn net.



Khi Lăng Dương đến đỉnh núi, ở đây đã tụ tập không ít người.



Nhóm người đông nhất đã chiếm cứ căn đình nghỉ mát, Lăng Dương nhìn từ xa, một đám người tựa hồ đang vây quanh vài nhân viên công tác mặc áo thun NPH “Hồn Đạm OL” hỏi đông hỏi tây, bên ngoài đình có không ít người tụ năm tụ bảy bàn tán với nhau.



Lăng Dương không biết Dạ Lang ở đâu, nếu cũng ở trong đám người thì phải đi tìm rồi.



Cậu bi ai phát hiện, chính mình không biết Dạ Lang tên gì, hình dáng thế nào, mặc quần áo ra sao… Vậy cậu làm sao nhận ra hắn giữa vài trăm người ở đây đây?



Thân phận hiện giờ của cậu khẳng định không có giao thiệp gì với người của bang Kiếm Tình, giả vờ nhận thân càng là chuyện ảo tưởng.



Lăng Dương phiền não.



Cũng may Lăng Dương là một người thiên tính lạc quan, tìm không thấy thì thôi, coi như ra đây ngắm cảnh vậy, hiện trường còn có vài anh giai nữa mà, tỷ như anh bên kia rất là được.



Từ góc độ của Lăng Dương tuy không thể quan sát được dáng người chính diện của đối phương, nhưng từ bên cạnh có thể thấy được hai vai rộng lớn, cánh tay dài hơn người thường một ít, hai chân thẳng tắp, nếu nói anh ta là vận động viên, vậy tám chín phần là một tuyển thủ bơi lội.



Ánh mắt bị tóc mái che khuất nên không thấy rõ, cái mũi rất thẳng rất cao, nghe nói con trai như vậy thường có dục vọng rất dồi dào.



Môi hơi dày, thoạt nhìn thực gợi cảm, ừm, đúng gu của Lăng Dương, cho mười điểm.
“Đúng á, hôm đó đấu bóng rổ, tuy tôi chỉ đứng trong đám người vây xem, nhưng có lẽ vì gương mặt tôi xuất chúng quá?”



“Không đúng, ý tôi là trước đó.”



“Không có không có, tuyệt đối không có, nhất định cậu nhớ lầm, kỳ thật gương mặt tôi rất là đại chúng.”



“A!” Từ Hiền rốt cục nhớ ra trọng điểm, “Dương Dương cậu ở trong game tên gì?”



“Tên là…” Lăng Dương ngẫm nghĩ, gọi là gì nhở, “Lạc Minh Ảnh, đúng rồi, tớ tên là Lạc Minh Ảnh, là một ảnh võ 72.”



Sắc mặt Bạo Bạo Long tức khắc đen thui, đương nhiên bộ dáng cậu ta vốn đã đen cho nên cũng không thấy khác bao nhiêu.



Từ Hiền cũng sững người, “Cậu thuộc Lạc Minh?”



Lăng Dương lúng túng gật đầu, “… Coi như… vậy… đi.”



Thành viên hai bang đối địch gặp nhau ngoài đời, bọn họ sẽ không định cưỡng chế PK mình chứ, đáy lòng Lăng Dương chảy hai hàng nước mắt mì sợi(╥_╥), đối phương có tận ba người, đừng nói chi còn có Bạo Bạo Long một chấp mười.



Từ Hiền thì vẫn còn bận cảm khái đủ kiểu kỳ diệu của duyên phận.



“Hèn chi tối qua cậu hỏi trên box tới Bảo Tháp Sơn ngồi xe nào, tớ vốn đang định hỏi cậu, kết quả đi phó bản xong quên luôn.”



“Thì đúng rồi, đánh Già Lam Điện rất hao tâm tốn sức mà.”



“Hở? Sao cậu biết tối qua bọn tớ đánh Già Lam Điện?”



“Tớ… không phải khi các cậu ra phó bản chúng ta đánh nhau à.”



“Chính xác, nhưng tớ đâu thấy cậu, làm sao cậu cấp 72 mà cũng có thể đi Già Lam Điện?”



Lăng Dương đổ mồ hôi, lời ba xạo này coi như bịa không tròn rồi.



“Có nói trên kênh bang hội, tớ nhìn thấy.”



“À à! Ra vậy!”



“Đúng rồi Dương Dương,” Từ Hiền lại nghĩ ra chuyện quan trọng, “Sao cậu lại đi Lạc Minh? Cậu quen người bên học viện thể thao?”



“Tớ…”



Lăng Dương còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đến gần, không chờ cậu phản ứng thì trước mặt bàn dân thiên hạ đã bị người nhẹ ôm lấy từ đằng sau.



Thân hình Lăng Dương cứng đờ, vừa định giãy giụa thì nghe thấy người này dùng âm thanh hết sức dịu dàng nói thầm vào tai cậu:



“Hai.”