Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 31 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Ngày mùa thu nhị kiến khuynh tâm



Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương nhị kiến khuynh tâm), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: mùa xuân của Tiểu Linh Dương đã trở về



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Là la lá là la, cuộc đời vẫn đẹp sao ~(≧▽≦)~



——————————————————————————-



Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ tìm gấp cao tăng biết bắt yêu đạo), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: mùa xuân của Tiểu Linh Dương đã trở về



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Không phải chứ, cậu lại nữa???!!!



Cầu cao tăng đắc đạo làm phép, tốc tốc thu yêu đạo này!



——————————————————————————-



Lăng Dương không chắc lắm đối phương rốt cuộc biết những gì, đành giả ngu, “Tay của tôi… làm sao?”



“Tiểu Hiền nói cậu gãy xương ngón tay.”



Lăng Dương cúi đầu, thở phào một hơi, may là không nói nhầm, nhưng Hoa Hoa vì lẽ gì mà đặc biệt nhắc chuyện này với Diệp Lãng?



Hơn nữa nếu đã nói chuyện này, không biết còn nói gì nữa không, lỡ như nói thứ không nên nói…



Không được, trở về phải qua chỗ Hoa Hoa cóp một tờ memo mới được.



“À, cái đó hả, đã sớm khỏi rồi, chẳng qua là vết thương nhỏ, nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính gãy xương, chỉ là nứt xương thôi.”



“Nứt xương cũng coi như một loại gãy xương.”



“Ặc, dù sao cũng không nghiêm trọng đến vậy.”



“Tiểu Hiền nói cậu trượt băng té gãy?”



Hai chữ trượt băng lóe lên trong đầu Lăng Dương, nháy mắt cậu đã hiểu.



Dạ Lang cũng từng hỏi Linh Đang Nhi vấn đề này, hắn hoài nghi mình!



Nhưng tóm lại hắn làm sao nghi ngờ đến mình, chẳng lẽ bởi vì Tiểu Linh Dương và Lăng Dương?



Lần đầu tiên Lăng Dương cảm thấy mình đặt nickname chẳng hay ho gì.


“Ờ, đúng, hắn gọi tôi đến chơi chung, tôi nói lười luyện cấp, hắn liền cho tôi cái tài khoản.”



“Cậu không phải Yên Đại à, làm sao quen biết hắn?”



“Bọn tôi là bạn net biết nhau qua diễn đàn.”



“Diễn đàn gì?”



Lăng Dương vừa định nói diễn đàn liên hợp thì nghĩ đến nickname trên BBS của mình là Tiểu Linh Dương, Diệp Lãng cũng là sinh viên làng đại học, tám phần cũng biết lên BBS, chẳng qua không vào box HOMO mà thôi, vội vã bịa đại một diễn đàn khác cho qua chuyện.



“Ờ, là một diễn đàn bản địa của tổ chức những người thích “phượt”.”



Diệp Lãng do dự giây lát, “Nếu cậu ghét luyện cấp thì tôi có thể dẫn cậu.”



“Thật sự? Một lời đã định!”



“Ừ.”



Hai người trò chuyện câu được câu không, chốc lát sau đã đi tới bờ hồ dưới chân núi, có không ít cặp tình nhân đang ở đây anh anh em em.



Bên hồ có người bán hàng rong đang chào mời thức ăn cho cá và chim bồ câu, cá chép và bồ câu ở đây đều được cho ăn đến mức có xu thế chim sa cá lặn —— vì đã ăn đến béo núc.



“Chúng ta đi cho bồ câu ăn.” Lăng Dương thích tất cả các loài chim, nhìn thấy đã hưng phấn không thôi, bất giác lại nắm lấy tay người bên cạnh, ý bảo đối phương đi nhanh lên.



Diệp Lãng im lặng nhìn hai người lại nắm tay lần thứ hai, nghĩ bụng người này thiệt thích đụng chạm tay chân…



“Cậu rất thích bồ câu?” Diệp Lãng quan sát mấy con động vật ú na ú nần trên mặt đất, hắn thật sự nhìn không ra chúng nó có tất yếu cho ăn, hắn vẫn cho rằng chỉ có trẻ con mới thích cho bồ câu ăn.



“Tôi thích tất cả các loài chim.”



“Tại sao?”



“Vì chúng biết bay.”



Lăng Dương mua thức ăn chim, bắt đầu hăng hái cho bồ câu ăn.



Diệp Lãng đứng một bên tìm bệ đá, đút ngón cái vào túi quần, nửa đứng nửa dựa nhìn Lăng Dương cho ăn.



Lăng Dương chốc lát thì ngồi xổm trên mặt đất, dụ bồ câu đến ăn thức ăn trên tay mình, bồ câu ở đây không hề sợ người, thoải mái giành giựt nhau trên mặt đất; chốc lát thì vung từng nắm từng nắm thức ăn ra ngoài, đàn bồ câu đập cánh đuổi theo, vờn xung quanh Lăng Dương.



Hôm nay Lăng Dương bên trong mặc áo thun, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi trắng có vẻ tùy tiện, đến cúc áo cũng không cài cái nào, hoàn toàn ăn mặc theo sở thích của Diệp Lãng.



Vạt áo của cậu tung bay theo gió, giống như bản thân đang cùng nhảy múa với bồ câu.



Lăng Dương đứng dậy, mở bàn tay chứa đầy thức ăn, lập tức có bồ câu bay đến mổ trên tay cậu, nhìn từ xa tựa như Lăng Dương đang cùng chim chóc nói chuyện.



Cũng chẳng biết bồ câu nói với cậu những gì mà Lăng Dương đột nhiên quay đầu, phát hiện Diệp Lãng đang nhìn mình, ánh mắt cong thành hình trăng non, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại lộ ra nụ cười lần đầu tiên gặp mặt, bồ câu trắng phau cất cánh bay lượn bên thân cậu.



Diệp Lãng bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.