Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 46 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


ình yêu của Sâm Lam sâu tựa như biển



Người gởi tin: Jiangyounv (Cô Gái Qua Đường), khu gửi: Love



Tiêu đề: học trưởng mình thầm mến tặng cho mình một cây búa, anh ấy có ý gì?



Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng



Chỉ có cây búa, không nói gì hết, không hiểu anh ấy muốn biểu đạt gì, có ai giải thích giúp mình không?



——————————————————————————-



Người gởi tin: Jiangyounan (Chàng Trai Qua Đường) khu gửi: Love



Tiêu đề: Re: học trưởng mình thầm mến tặng cho mình một cây búa, anh ấy có ý gì?



Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng



Chủ thớt là tân sinh viên năm nhất? Chúc mừng, các bạn có thể rẽ mây thấy mặt trời rồi.



Đây là truyền thống trường ta, tình yêu của Sâm Lam sâu tựa như biển!



——————————————————————————-



Lăng Dương tan học vào giữa trưa, ngạc nhiên phát hiện Diệp Lãng đã chờ cậu ngoài phòng học.



“Sao anh lại ở đây?” Cậu kinh ngạc hỏi.



Kỳ thật vào tiết bốn buổi sáng Diệp Lãng không có giờ, hắn đến nhà Lăng Dương, chỉ có Từ Hiền ở đấy, trên tường phòng ngủ của Lăng Dương có thời khoá biểu, Từ Hiền nói với Diệp Lãng vị trí phòng học, hắn tìm đến đây, vẫn chờ tới giờ, nhưng hắn không định nói cho đối phương biết.



“Đúng lúc đến làm ít chuyện, Tiểu Hiền nói cậu học ở đây nên thuận đường tới.”



Lăng Dương rất vui vẻ, “Tìm tôi có việc?”



“Lần trước không phải cậu nói thích cây búa kia à, tôi làm xong rồi,” Diệp Lãng lấy từ trong túi ra một món đồ đưa cho cậu, “Tặng cậu.”



Lăng Dương nhận lấy nhìn thử, quả nhiên là thành phẩm của cán búa nhìn thấy lần trước trong phòng Diệp Lãng, lại còn được cất cẩn thận trong hộp.



“Sao làm được cái này vậy?” Cậu tò mò chỉ vào đầu búa, hỏi.



“Cưa bằng lưỡi cưa, sau đó mài bằng giũa.”



Lăng Dương rất ngạc nhiên, “Dùng cưa cưa khối sắt lớn như vậy? Vậy phải cưa bao lâu?”



“Mấy tiết thì phải, không nhớ rõ.” Sắt này rất cứng, rất khó cưa, dù là nam sinh có sức vóc cũng phải dùng sức cưa mất mấy tiếng, tiếp theo còn phải mài thô thêm mấy tiếng, mài chi tiết thêm mấy tiếng, sau đó đục lỗ xử lý nhiệt, tiện hoa văn, gắn cán búa, vô cùng tốn sức, rất nhiều người vì cái này mà tay bị rộp bong bóng.
Mọi người đều bị sự chấp nhất của Hoa Mãn Lâu đánh động, thế cục bắt đầu nghiêng về một phía, đến cả người của bang Bành Đại Soái cũng từ từ im lặng biến mất.



Hoa Mãn Lâu hết lần này tới lần khác ngã xuống, Linh Đang Nhi hết lần này tới lần khác hồi sinh, người đến vây xem ngày càng đông, lag đến mức Lăng Dương gần như không nhúc nhích được.



【 trước mặt 】 Hoa Mãn Lâu: Linh Đang Nhi, hồi sinh.



Lăng Dương chậm chạp không động đậy.



Hiện trường lặng ngắt như tờ.



【 trước mặt 】 Hoa Mãn Lâu: Linh Đang Nhi, hồi sinh!



Lăng Dương nặng nề nện một cú lên bàn.



Cửa phòng Từ Hiền thình lình bị đẩy ra, Từ Hiền kinh ngạc quay đầu lại, trong hốc mắt vẫn còn chút phiếm hồng chưa kịp thu hồi.



Lăng Dương không đợi Từ Hiền nói gì đã đi qua, ra hiệu Từ Hiền tránh ra, Từ Hiền ù ù cạc cạc nhưng vẫn nghe lời đưa máy cho Lăng Dương.



Lăng Dương cúi đầu nghiên cứu phím tắt của Hoa Mãn Lâu một phen.



“Tuy chức năng chủ yếu của tế ti thú ảo là phụ trợ, nhưng nếu thao tác đúng thì cho dù một mình PK cũng có thể rất mạnh.” Lăng Dương vừa điều chỉnh vị trí phím tắt vừa nói.



“Nhất là những nghề giống ảnh võ, chỉ cần mang theo bảo bảo hệ khống chế, không cho gã đến gần, sau đó chậm rãi mài chết gã, đối phương tuyệt đối không phát huy được tí gì.” Lăng Dương rất quen thuộc với các bảo bảo của Hoa Mãn Lâu, lúc này từ cột thú cưng thả ra gấu trúc Bắc Mỹ, gấu trúc Bắc Mỹ có thể biến thân, có thể mê hoặc tầm mắt đối thủ, còn có thể dùng thuật choáng hạn chế hành động của đối thủ.



Từ Hiền kinh ngạc nhìn Lăng Dương, hoàn toàn không hiểu màn trình diễn này của Lăng Dương từ đâu ra.



Lăng Dương cũng không giải thích với cậu, đưa tay phát động mãnh công về phía Bành Đại Soái. Bành Đại Soái cùng Hoa Mãn Lâu đánh mấy chục ván, một là rất mệt mỏi, hai là có chút lơ là, đến ẩn thân cũng chưa dùng đã giơ chủy thủ đánh trả, chờ nhận ra điều bất thường thì cả người đã bị bao vây trong thế công của Hoa Mãn Lâu không thể thoát thân.



Lăng Dương múa ngón tay phi thường nhanh, Từ Hiền nhìn mà trợn mắt há mồm, mãi đến khi Bành Đại Soái a một tiếng ngã xuống đất, cậu vẫn còn mang vẻ mặt không thể tin nổi.



Lăng Dương đập mạnh phím Enter.



【 trước mặt 】 Hoa Mãn Lâu: Tiểu Khấu Nhi, hồi sinh!



Câu này của Lăng Dương tuy là đánh ra, nhưng lại như có tư thế nuốt cả sơn hà, khí phách kinh thiên động địa, nhất thời, chấn động tất cả những người có mặt tại hiện trường, ngay cả Từ Hiền cũng bị khí thế của cậu chấn động mãi không nói ra lời.



Qua nửa ngày Từ Hiền mới nhỏ giọng chỉ vào màn hình, “Ừm, tớ là tế ti, tớ có thể hồi sinh.”



Lăng Dương nghiêng đầu, “Hở??”



Lăng Dương hồi sinh Bành Đại Soái, bơm đầy máu cho gã, xong giết gã hai lần liền mới hả được giận.



Cậu rốt cục thu tay, xoay về phía Từ Hiền đang hoang mang bên cạnh, thở dài, “Hoa Hoa, tớ là Linh Đang Nhi.”