Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 50 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Gió thổi trước cơn giông bão



Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? Mọi người đều có trách nhiệm phòng chống bệnh AIDS), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: ký túc xá có tình nguyện viên đến phát “áo mưa”



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Nói là tuyên truyền công ích nhân ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS.



——————————————————————————-



Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương quan tâm công ích), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: ký túc xá có tình nguyện viên đến phát “áo mưa”



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Vậy mấy đứa không ở ký túc xá như bọn tôi làm sao lãnh?



——————————————————————————-



Hôm nay Lăng Dương hiếm khi dậy sớm được một lần, thực tế là do tối qua cậu ngủ không ngon, từ khi biết Vệ Thi lén tìm Bạo Bạo Long thăm dò (một trong các) tài khoản của cậu thì cậu luôn có linh cảm bất tường.



“Thầy nói thử xem có khi nào hắn đã tra ra chúng ta rồi không?” Lăng Dương nằm bò ra chiếc bàn trong ký túc xá của Đường Tu Văn than ngắn thở dài.



“Chỉ cần con đường có cậu đi qua, cây cỏ đều bị gặm trụi, muốn tìm hiểu nguồn gốc, không khó một chút nào.” Đường Tu Văn ung dung ngồi vắt chân trên một chiếc ghế khác, đầu gối đặt một quyển sách, nhưng hồi lâu vẫn chưa lật sang trang, chẳng biết trong lòng đang tính toán thứ gì.



“Ê, thầy cười trên nỗi đau của người khác như vậy làm chi, giữa hai ta là quan hệ môi hở răng lạnh đó!”



“Tôi thật sự hối hận có thứ quan hệ này với cậu,” Đường Tu Văn hừ lạnh, “Đúng là không sợ đối thủ như sư tử, chỉ sợ đồng đội như linh dương.”



Chuông di động của Đường Tu Văn vang lên, anh cầm lên xem thử, xì một tiếng.



“Bạn Vệ Thi, xin hỏi có chuyện gì?”



Lăng Dương vừa nghe thấy tên này thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vểnh tai lên nghe.



Chỉ thấy Đường Tu Văn nhíu mày, “Tôi không cần gấp, không cần cậu mất công đến đây một chuyến.”



Bên kia lại nói gì đấy, Đường Tu Văn lại cự tuyệt, “Cậu không cần qua đây, chỗ này của tôi không tiện… Cậu đang ở dưới lầu?”



Đường Tu Văn đóng bộp di động, mắt phượng híp lại, tựa hồ đang mưu tính thứ gì.



“Không phải chớ, lớp trưởng muốn qua đây?”



Đường Tu Văn chuyển tầm mắt lên người cậu, suy tư hai giây, “Cứ vậy đi.”



Anh đứng lên đi về phía Lăng Dương.



“Vậy gì?”



Đường Tu Văn đã đi đến trước mặt Lăng Dương, túm cậu khỏi ghế, “Cởi quần áo.”



“Gì?? Thầy muốn làm gì?” Lăng Dương mang vẻ mặt kinh hãi.



“Làm nó hết hi vọng.”



Đường Tu Văn vừa nói vừa cởi quần áo Lăng Dương, chuyện xảy ra thình lình, Lăng Dương không kịp phòng bị, đợi cậu thoát khỏi kinh hoàng tột độ thì áo của mình đã bị Đường Tu Văn cởi sạch.



“Ê!!!!”



Hai tay Đường Tu Văn giữ chặt bả vai Lăng Dương, cười tà mị, tiến lại gần.



Đại não Lăng Dương tức thì đình công.
Vệ Thi nói chuyện trước nay không quanh co lòng vòng, chào hỏi xong sẽ trực tiếp chuyển đề tài sang Lăng Dương.



Đêm qua Vệ Thi cùng Mộ Dung mật đàm mãi đến khi tắt đèn, những chuyện bang chủ bang Kiếm Tình biết còn nhiều hơn cậu tưởng, hai người có chung một cách nhìn ở vài quan điểm nhất định. Sau khi nói ra những tình báo Vệ Thi muốn, Mộ Dung còn chủ động tiết lộ cho cậu không ít chuyện về “tam giác tình yêu” của Lăng Dương, Vệ Thi là một người thông minh, đối với loại tình báo này dĩ nhiên sẽ không chỉ coi nó như chuyện bát quái.



“Nghe nói Lăng Dương gần đây lại tìm trai thẳng? Cậu không sợ nó giẫm lên vết xe đổ ư?”



Bạch Lung không thể tưởng được đối phương lại hỏi trực tiếp đến thế, đành nói, “Có lẽ hắn không thẳng như tưởng tượng đâu.”



“Lần trước cậu cũng nghĩ vậy, kết quả thế nào cậu cũng thấy đấy,” Vệ Thi nói không chút lưu tình, “Có một chuyện không biết cậu biết chưa.”



“Chuyện gì?”



Vệ Thi tiến lên một bước, “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, trai thẳng Lăng Dương nhìn trúng lần này,” Vệ Thi tận lực hạ thấp âm lượng, thong thả nói từng chữ, “Cũng, có, bà, xã.”



Vệ Thi vừa lòng nhìn đồng tử của đối phương co chặt lại, biết mục đích của mình đã đạt được, không thèm để ý tới phản ứng của Bạch Lung, cười lạnh một tiếng rời đi.



Tiểu Linh Dương à Tiểu Linh Dương, dám lừa gạt tôi lâu như vậy, còn nhúng chàm người của tôi, bây giờ cũng đến phiên cậu gieo gió gặt bão đi.



Một mình Bạch Lung đứng tại chỗ nửa ngày, lấy di động gọi cho Từ Hiền.



“Anh tạm thời có chút việc, hôm nay không qua được.”







Lần trước Lăng Dương rơi xuống nước, Bạch Lung từng cùng Từ Hiền đến phòng ngủ của Diệp Lãng một lần nên nhớ rõ địa chỉ của hắn, hôm nay lần thứ hai đến thăm, trong phòng chỉ có mình Diệp Lãng đang ngồi bên bàn trầm tư.



Diệp Lãng thấy Bạch Lung cũng rất bất ngờ, “Sao cậu đến đây?”



“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu,” Vẻ mặt Bạch Lung nghiêm túc, Diệp Lãng gặp qua Bạch Lung vài lần, đối phương đều mang dáng phong nhã bất cần đời, rất ít khi lộ ra vẻ như này, Diệp Lãng chỉ từng thấy biểu tình như vậy một lần, chính là ở nhà bơi lội khi Từ Hiền nhắc đến bàn tay của Lăng Dương.



“Chuyện về Tiểu Hiền?”



Bạch Lung chậm rãi lắc đầu, “Là chuyện về Lăng Dương.”



Diệp Lãng dùng ánh mắt hỏi đối phương.



“Tôi biết, tôi là người ngoại, không tiện nhúng tay vào việc riêng của hai người, nhưng có một việc tôi cần phải hỏi rõ.” Bạch Lung nghiêm túc, “Cậu có bà xã rồi phải không?”



Diệp Lãng ngẩn ra, câu hỏi này, nói có cũng không đúng, nói không cũng không đúng, đây căn bản là một chuyện không thể nói rõ ràng.



Bạch Lung thấy hắn không nói lời nào, coi như hắn cam chịu.



“Nếu quả thật như vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất cách xa Lăng Dương một chút.” Ngữ khí của Bạch Lung đã mang theo vài phần uy hiếp, từ nhỏ đến lớn cậu được nuôi dạy giữa bộ đội, lại là sinh viên trường quân đội, vào thời điểm uy hiếp một người, xác thực có thể khiến đối phương cảm nhận được sát khí.



“Cậu có ý gì?” Diệp Lãng bị đối phương kích phát ra bản năng hiếu chiến của giống đực.



“Lăng Dương thích cậu.” Bạch Lung chẳng thèm che giấu.



Diệp Lãng thộn mặt, đây đã là lần thứ hai trong ngày hắn nghe được câu “tỏ tình” này từ miệng người khác.



“Nhưng nó không thể nói với cậu, bởi vì nó có băn khoăn.”



—— Mộ Dung: nó không nói với em lý do là vì trong lòng nó còn băn khoăn.



Diệp Lãng động tâm.



“Lăng Dương từng thích một đứa trai thẳng, đối phương có bạn gái, nhưng đối xử với nó rất tốt, thậm chí vượt qua cả giới hạn bạn bè. Lăng Dương cho rằng đối phương cũng có ý với mình, bèn chạy tới bày tỏ với người kia, kết quả thua rất thê thảm.”



“Tuy tôi không cho là như vậy, nhưng Lăng Dương luôn nghĩ rằng mình là người thứ ba, vậy nên dù chịu uất ức nó cũng bấm bụng cam chịu, đến chân tướng sự việc cũng không dám cho đối phương biết. Lăng Dương là một người nói dối rất nhiều, đúng vậy, nhưng mỗi lời nói dối của nó không phải vì trốn tránh thì là vì xuất phát từ lòng tốt, dù bản thân có bị hiểu nhầm cũng không muốn tổn thương người khác.”



“Lá gan của Lăng Dương rất nhỏ, từng bị thương một lần ở biển, từ đấy về sau không bao giờ dám xuống nước. Nhưng dũng khí của nó rất lớn, vì bạn bè, nó có thể hi sinh giấc mơ cả đời của mình.”



“Cậu hiểu ý tôi chưa? Lăng Dương đã từng vấp té một lần tại loại người như cậu, nó đơn giản không dám thử lần thứ hai, còn tôi,” Bạch Lung gằn từng tiếng một, “Cũng tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra lần nữa!”