Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 60 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Anh Lãng được đề cử giải Oscar



Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương là diễn viên), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: thời tiết như này ăn lẩu đã nhất



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Động vật ăn cỏ thỉnh thoảng cũng phải cạp thịt mới phát triển khỏe mạnh được ~(≧▽≦)~



——————————————————————————-



Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ được xem phim bom tấn miễn phí), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: thời tiết như này ăn lẩu đã nhất



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Chỉ e nồi lẩu của cậu sẽ được đun bằng thuốc nổ.



——————————————————————————-



Người kia nhìn Lăng Dương qua một con đường mãi hồi lâu mới lấy di động từ trong túi ra, cúi đầu ấn vài cái.



Di động của Lăng Dương vang lên, cậu nhìn dãy số trong chốc lát, tiếp máy.



Bên kia đường người nọ cũng đưa di động lên tai, “Cậu đừng trách Tiểu Bạch, là tớ ép nó đưa số của cậu cho tớ.”



“Ừ.” Lăng Dương trả lời, không rõ cảm xúc.



“Cậu đừng cúp, tớ chỉ muốn nói với cậu vài câu.”



Lăng Dương im lặng nghe.



“Tớ biết cậu còn vì chuyện ấy mà trách tớ, nhưng chỉ duy ngày hôm nay, chúng ta có thể không nhắc tới chuyện xảy ra hôm ấy, giống như ngày xưa, làm anh em một ngày, chỉ một ngày thôi được không?”



Đợi thật lâu, bên kia điện thoại mới truyền tới một chữ khẽ khàng, “Được.”



Mạnh Hổ cúp điện thoại, đi qua bên này đường, hắn và Bạch Lung giống nhau, cùng là sinh viên trường quân đội, cho dù tùy ý bước đi cũng hiện ra dáng người rắn rỏi, bản năng giống đực của Diệp Lãng nhận ra nguy hiểm, vô thức ưỡn thẳng thân mình, tựa hồ đang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.



Mạnh Hổ đi tới, nhìn Bạch Lung một cái coi như chào hỏi, sau đó nói với Lăng Dương, “Dương Dương.”



Lăng Dương cười với hắn, “Cậu về rồi.”



Mạnh Hổ gật đầu, “Học kỳ này thực tập xong rồi.”



“Căn cứ bay có vui không?”



“Rất hẻo lánh, rất hoang vu,” Hắn dừng lại, “Rất nhớ cậu.”



Lăng Dương bình tĩnh đánh trống lảng, “Tất nhiên rồi, tớ với Tiểu Bạch cũng rất nhớ cậu.”



“Hiếm khi được trở về, không đi gặp bạn gái?” Lăng Dương lại hỏi.



Vẻ mặt Mạnh Hổ có chút phức tạp, “Bọn tớ chia tay lâu rồi.”



“A, đáng tiếc nhỉ,” Lăng Dương nói, “Mấy bữa nay cậu vẫn trọ ở trường?”



“Ừ.”
Diệp Lãng vốn có ý định theo bọn họ cùng xuống lầu thuận tiện giám sát luôn, nhưng nghe thấy câu này lại lâm thời sửa ý định, không đổi giày mà cắm hai tay vào túi đứng một bên cứ như chủ nhân đang tiễn khách.



Mạnh Hổ đổi giày xong đứng lên thấy Diệp Lãng vẫn không động đậy, nhịn không được hỏi ra tiếng, “Cậu không đi?”



Diệp Lãng lắc đầu, “Tôi thấy mấy cậu có lẽ còn chuyện muốn nói, tôi không tiễn.”



Ngụ ý rành rành như vậy, giống như đang nói tôi vốn sống ở đây, tại sao phải đi?



Mạnh Hổ sao có thể không hiểu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.



Hắn tấn tốc quay đầu nhìn về phía Lăng Dương, muốn nghe xem cậu nói thế nào.



Vẻ mặt Lăng Dương cực kỳ tự nhiên, “Vậy em không mang chìa khóa nha.”



Diệp Lãng gật đầu.



Sắc mặt Mạnh Hổ nháy mắt thay đổi.



Nhà Lăng Dương cách trạm xe gần nhất chỉ có năm phút đi bộ, dọc đường hai người đều không nói chuyện thẳng đến trạm xe.



“Dương Dương,” Mạnh Hổ rốt cục vẫn không nhịn được phải mở miệng, hỏi ra nghi vấn giấu dưới đáy lòng suốt chặng đường, “Cậu và người kia, là quan hệ thế nào?”



Lăng Dương thản nhiên, “Giống cậu nghĩ vậy đó.”



Ánh mắt của Mạnh Hổ ảm đạm hẳn, “Sáng hôm đó…”



Lăng Dương cắt ngang, “Những lời cậu nói sáng hôm ấy tớ quên hết rồi.”



“Tối hôm đó…”



“Những lời tớ nói tối hôm đó cậu cũng quên hết rồi nhỉ.”



“Nhưng tớ…”



“Cậu đã nói hôm nay không nhắc tới,” Lăng Dương cắt ngang lần thứ ba, chỉ đằng trước, “Xe đến kìa.”



Sau khi Lăng Dương và Mạnh Hổ rời đi, Diệp Lãng an vị trên sô pha vừa xem TV vừa chờ, thường xuyên đưa mắt nhìn đồng hồ ở góc trên TV.



Hai chục phút sau, Lăng Dương về, Diệp Lãng mở cửa cho cậu.



“Em trễ mười phút.”



Lăng Dương cảm thấy buồn cười, “Phải chờ xe nữa chứ, anh cho là gọi taxi hả?”



Diệp Lãng không nói gì chỉ đứng đấy nhìn cậu chăm chú.



Lăng Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi, “Anh còn không đi?”



Hai người tuy đã là loại quan hệ này, nhưng Diệp Lãng trước giờ chưa từng ngủ lại, luôn trở về ký túc xá trước giờ tắt đèn.



“Tại sao phải đi?”



Lăng Dương bật cười, “Ảnh đế, ngài còn chưa diễn đã sao?”



Diệp Lãng gật đầu, “Em nói đúng, anh không diễn nữa.”



Hắn đi thẳng tới, ấn cổ Lăng Dương, hôn xuống.