Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 67 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Dưới giường thanh thuần trên giường phóng đãng



Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box yêu giày bốt



[Chủ thớt] Nghiện Đồng Phục Bốt Cảnh Sát: cực phẩm chụp lén được hôm nay ở quán bar. [hình ảnh]



1L: ngon!!! Gu của tui!!



2L: cứng ngay tắp lự, muốn liếm anh ấy quá.



3L: chủ thớt không đi câu thử hả?



4L: 100 cộng đồng tệ xin ID đế quốc của vị chủ này.



5L: Nghiện Đồng Phục Bốt Cảnh Sát: trả lời 3L, câu thử rồi, bị người bên cạnh cản lại, nói là BF của nó.



6L: xỉu, sao lại như thế, keo kiệt vậy.



7L: Nghiện Đồng Phục Bốt Cảnh Sát: thì đó, tui còn bị nó đưa vào sổ đen nữa chớ.



8L: Linh Dương Không Biết Bay: … Đó là chồng tui! Mấy người xéo hết coi!!!







——————————————————————————-



Lăng Dương nhìn thấy nơi Diệp Lãng dẫn mình tới thì rất kinh ngạc, “Không phải anh nói phải làm việc à? Đến quán bar làm chi?”



“Giúp công ty tìm ma mới, hôm nay họ có buổi diễn ở đây.”



Ma mới? Buổi diễn? Lăng Dương không hiểu, cậu luôn cho rằng thực tập của Diệp Lãng là mấy việc như làm chân chạy vặt, photo giấy tờ, thường sinh viên thực tập không đều làm mấy thứ này sao?



Diệp Lãng đi vào hai bước mới phát hiện Lăng Dương không đi cùng, quay đầu nhìn, cậu vẫn còn chần chờ ở cửa quán bar.



“Sao vậy?”



Lăng Dương che miệng, “Không có gì, vào thôi.”



Hai người đi vào trong quán rượu, phát hiện ở đây đã tụ tập không ít người, phần đông là mấy bé gái, tay cầm bảng hiệu được ghép từ gậy phát sáng, hình như là theo chân thần tượng.



Dọc đường Lăng Dương hết nhìn đông tới nhìn tây, không ngờ lại bắt gặp Bạch Lung trong đám đông, thiệt rùng rợn.



“Cậu cũng theo chân thần tượng?”



Bạch Lung không biết nói gì, cậu vội vội vàng vàng dẫn Từ Hiền tới đây, ai ngờ Lăng Dương và Diệp Lãng giữa đường còn tới nơi khác tình tứ một hồi, khi đến đây còn trễ hơn họ một bước.



Bạch Lung quan sát Lăng Dương từ trên xuống dưới một phen, phát hiện đối phương không có gì khác thường, bấy giờ mới yên lòng.



“Tớ nghe Hoa Hoa nói khách mời biểu diễn đêm nay rất nổi tiếng, nên đến xem thử,” Bạch Lung nói.



“Là thần tượng trường học thời đại mới gì ấy,” Từ Hiền ở một bên bổ sung, “Nghe bảo là sinh viên năm tư trường âm nhạc Lam Sơn, chưa ký hợp đồng chính thức mà đã có không ít fan, có rất nhiều công ty quản lý giành giựt đòi ký anh ta.”



Diệp Lãng dẫn bọn họ đi thẳng vào trong, hàng đầu tiên vậy mà vẫn còn chỗ dành sẵn trong một góc, một hàng bốn người vừa ngồi xuống, đã có phục vụ đưa rượu và thức ăn lên, Lăng Dương càng thêm ngạc nhiên.




Diệp Lãng tà ác nhếch khóe môi, “Anh mệt, CD năm phút.”



“A ~~~~” Lăng Dương thống khổ giãy hai chân loạn xa, gần như phát khóc.



Diệp Lãng bắt hai cổ tay Lăng Dương đưa lên đỉnh đầu, lại nhắm ngay điểm yếu ớt nhất của Lăng Dương tấn công mãnh liệt, rất nhanh Lăng Dương lại chịu không nổi, ‘chỗ ấy’ căng sắp phát nổ, muốn rụt tay ra nhưng lại bị đối phương giữ chặt, không thể động đậy.



“Buông ra,” Lăng Dương lầm bầm.



Đáp lại cậu chỉ có tiếng bộp bộp.



Lăng Dương nhịn hết nổi rồi, chỉ đành cầu xin, “Ông xã, sờ em, khó chịu quá…”



“Không cho.”



Lăng Dương biết Diệp Lãng quyết tâm muốn làm cậu đến bắn, chỉ phải nhắm mắt cố gắng cảm thụ luật động từ phía sau, nhưng hiệu quả quá nhỏ, dù rằng khoái cảm vẫn dâng lên từng cơn, nhưng chung quy cứ thấy thiếu một bước tới thiên đường, mà chỗ kia thì cũng đã căng đau muốn chết.



Cậu đột nhiên lóe linh quang, hồi tưởng lại bộ dáng đi giày xe máy của Diệp Lãng trong quá bar, tưởng tượng giờ phút này đối phương đang nâng mũi chân, nhắm ngay hạ thân của mình, chậm rãi, chậm rãi đạp xuống…



Ngay khoảnh khắc đế giày tiếp xúc thân mật với ‘cậu nhỏ’, Lăng Dương mở choàng mắt, bụng dưới run lên, trong tình hình không có bất kỳ đụng chạm gì, từng vệt màu trắng phụt ra, dừng trước ngực và trên bụng mình.



Lăng Dương thở phì phò hít lấy từng ngụm lớn, đầu óc trống rỗng, cậu thực sự dựa vào thứ ảo tưởng *** này dễ dàng đạt tới cao trào, từ khi ở bên Diệp Lãng, thường xuyên bị đối phương vô tình hấp dẫn nhưng lại không được giải thoát, thời gian lâu dài, bệnh chứng của cậu hình như đã nghiêm trọng thêm chút.



Lăng Dương dần thoát khỏi dư vị cao trào, cảm nhận ‘hung khí’ của Diệp Lãng ở trong người bành trướng tăng tốc, biết đối phương cũng sắp đến rồi, lúc này đầu óc Lăng Dương thanh tỉnh hơn nhiều, vội ngăn cản, “Đừng bắn ở trong.”



“Được,” Diệp Lãng trả lời rất rõ ràng, đưa đẩy thêm vài cú kịch liệt, sau đó bỗng rút ra, nhắm ngay mặt Lăng Dương, khi Lăng Dương nhận ra được ý đồ của đối phương thì đã chậm, chỉ có thể theo bản năng nhắm mắt lại, Diệp Lãng tay phải nắm chặt ‘thằng nhỏ’ chà vài cái xong bắn ra, dịch trắng bắn đầy mặt Lăng Dương.



“Đậu… móa… A…” Lăng Dương bị bắn mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.



“Là em nói đừng bắn ở trong, bắn ở ngoài em lại không hài lòng, sao em khó hầu hạ vậy hả.” Diệp Lãng bực mình nói.



“@#[email protected][email protected]” Lăng Dương nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được lông mi khóe miệng đều chảy dịch thể của Diệp Lãng, hận không thể phanh thây đối phương.



Diệp Lãng trở mình đi xuống rút mấy tờ khăn giấy cho cậu, “Có điều rên rất được, anh coi như đã phát hiện ưu điểm của việc tìm một bà vợ to miệng rồi.”



Lăng Dương vừa thở phì phì vừa lau mặt, rốt cục vẫn không nhịn được mà rầm rì, “Mụ nó như này mà anh còn dám nói thích kiểu thanh thuần?”



Diệp Lãng không hề xấu hổ, “Ừ, kiểu thanh thuần dưới giường.”



“Dưới giường thanh thuần trên giường phóng đãng?” Lăng Dương vừa bực mình vừa buồn cười, “Sao cái gì hay anh cũng chiếm hết vậy?”



“Nhiều chuyện,” Diệp Lãng tát một cái vào mông đối phương, “Bảo em thanh thuần thì thanh thuần, bảo em phóng đãng thì phóng đãng.”



Hai người vào phòng tắm tẩy rửa, giữa chừng Lăng Dương lại bị ép phóng đãng thêm một phen, chờ vất vả dọn dẹp xong thì đã là nửa đêm, cái tính lì lợm của Lăng Dương lại phát tác, không chịu qua đêm ở khách sạn, nhất quyết phải về nhà cho bằng được, Diệp Lãng không thể lay chuyển, đành dẫn cậu trở về quán bar lấy xe.



Buổi diễn của bọn Hồ Lê vốn định sẵn sẽ chấm dức lúc mười giờ, bất đắc dĩ thay các fan nhiệt tình quá, cứ encore hết lần này đến lần khác, kéo một mạch tới giờ mới thôi, vừa ra cửa quán bar đã không hẹn mà gặp hai người Lăng Dương.



Lăng Dương không muốn để ý gã chút nào, kéo Diệp Lãng đi về một bên, nhưng khi nhìn thấy người đi sau cùng trong ban nhạc Hồ Lê thì động tác cứng đờ.



Diệp Lãng phát giác người bên cạnh có gì là lạ, quay đầu lại, giật nảy mình.



Chỉ thấy dưới ánh sáng u ám của biển hiệu quán bar, sắc mặt Lăng Dương trắng bệch, gương mặt mang vẻ hoảng sợ, ngay cả bàn tay đang kéo Diệp Lãng cũng run rẩy kịch liệt.