Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi
Chương 6 : Mèo đen
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Anh thông báo: "Anh sẽ đi công tác dài hạn." Cô không ngạc nhiên lắm, ngẩn đầu nhìn anh một chút, rồi dạ nhỏ.
Anh quay lưng, ôm gối, chuyển kênh TV. Từ bên này, cô thấy lưng anh vẫn rộng và vững chãi, nhưng chẳng biết tự bao giờ, cô cảm thấy đó không còn là nơi để nương tựa. Cô thở dài, một cảm giác nghẹn ngào dâng ứ trong lồng ngực. Im lặng một lúc, cô hỏi:
"Khi nào thì anh về?"
"Chắc hai tuần, cũng có thể lâu hơn. Anh đi Hồng Kông mà. Mấy ngày nữa anh mới đi."
"Dạ!"
Bầu không khí tịnh yên lại bao trùm. Cô nghe rõ hơi thở đều đặn của anh.
"Anh à, em muốn có một đứa con..."
"Mình vẫn còn quá trẻ. Anh vẫn chưa sẵn sàng em à."
Anh đáp ke kẽ, không quay đầu lại. Cảm giác nặng nề chụp lấy cô. Đến mức, cô có cảm tưởng như từng hạt khí đang liên kết cô đặc lại thành một khối khí vô hình, đè lên tim và nghiền nát cơ quan nội tạng mình. Cô lên phòng ngủ, nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ được. Đầu óc bềnh bồng và trống rỗng.
Cô vẫn không sao quên những ngày đầu mới cưới, anh âu yếm và đam mê cô đến mức nào. Anh thầm thì, xa em năm phút anh đã thấy nhớ nhung nghẹt thở. Vậy mà giờ đây, xa nhau hơn hai tuần, anh vẫn dửng dưng không hề muốn ấp ôm cô.
Nhiều lần cô tự hỏi, vì sao vợ chồng cô lại trở nên như thế? Giữa hai người chẳng hề có một cuộc sung đột nào to tát. Có chăng là những lần cằn nhằn vặt vãnh khi anh về quá muộn cùng bạn bè hay đi qua đêm mà không thèm báo. Hay có lần cô đi hội chợ, nghe người bán nói về loại dao thần kỳ với nhiều chức năng mà giá chỉ năm mươi ngàn, cô mua ngay. Về nhà, cô lập tức sắm thêm khá nhiều đồ để có thể sử dụng hết chức năng của nó. Nhưng chỉ vài lần là chán, cô cảm thấy sử dụng những con dao chuyên dụng mọi khi vẫn thấy dễ dàng hơn. Con dao đã bị bỏ quên, rồi nó trở nên gỉ sét. Mỗi khi nhìn thấy, anh lại lắc đầu: "Ham chi mấy đồ Trung Quốc, thấy chưa, tiền nào của đó thôi!" Nhưng cô không nghĩ những cuộc cãi vã đó đủ nặng nề để khiến mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ.
"Anh thì vẫn là anh thôi, không có anh của trước đây hay bây giờ. Rồi một ngày, anh bỗng nhận ra là mình không còn cảm xúc với em nữa. Anh đã cố gắng nhưng không thể. Anh vẫn thương em, nhưng yêu thì không. Em đừng nghĩ anh ngoại tình, hay có người khác. Có những điều anh cũng không thể giải thích được. Thời gian qua anh biết em đã phải chịu đựng nhiều vì anh. Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội. em hãy giải thoát cho mình đi."
Cô im lặng, chẳng còn biết nói gì. Anh thở dài rồi bảo: "Anh tạm thời đi xa một thời gian, vì anh biết, chúng ta không nên gặp nhau lúc này. Hãy cứ nghĩ đơn giản rằng, một mối quan hệ đã đến hồi kết, em nhé!" Và anh cúp máy.
Cô đặt tờ giấy lên bàn, đi rót một ly nước và uống cạn. Cô lau chùi lại ly tách, dọn dẹp nhà cửa cho thật sạch sẽ. Sau cùng, cô quay trở lại bàn, nhẹ nhàng đặt bút ký vào tờ giấy. Lòng chẳng hề gợn lên một chút cảm xúc nào. Mọi việc đến thật yên ắng, không ồn ào, cãi vã, cũng không có ghen tuông, níu kéo...
Một mối quan hệ, như lời anh nói, đã đến hồi kết, thế thôi.
Cô đến bên ghế sofa thả người xuống, nhắm mắt lại, cảm giác như trôi bềnh bồng.
***
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi mùi hôi thối kinh người. Khi đi loanh quanh tìm kiếm nguyên nhân, tới hốc cầu thang, cô thấy con mèo đen nhỏ đã chết sình ở đó. Vũng máu xung quanh đã khô.
Con mèo đã chết vì trúng độc? Hay bị ai giết? Hay bị bệnh nặng? Ai là kẻ sát nhân? Lũ cô hồn bán buôn tiểu hổ hay chính anh? Cô chẳng thể nào biết được.
Cái chết của con mèo, cũng sẽ chẳng thể nào lên trang nhất của một tờ báo. Và cũng không có ai bỏ thời gian đi tìm hiểu lý do nó chết.
Thế là, cô đành tự nhủ, đã đến lúc nó phải chết. Thế thôi...