Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Ngôn Hâm không tin nhất kiến chung tình, nhưng dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, được ánh trăng vẩy lên người giống như “phiên phiên trọc thế giai công tử” của Hà Nhất Triển đêm đó, nói cô không rung rinh thì đúng là gạt người. Giống như Từ An An nói, có nhiều tiền, đẹp trai, chân dài, đã thắng được bao nhiêu người rồi. Đừng nói đàn ông, đến phụ nữ cũng thích những người dáng đẹp. Nhiều tuổi thì có sao, ổn trọng thành thục, muốn đánh nhau cũng chẳng nhất thiết phải làm ầm lên.



“Phiên phiên trọc thế giai công tử” theo “ Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện” trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi.



Sau lần đó Ngôn Hâm cũng gặp Hà Nhất Triển vài lần, nhưng vì bận quá nên cũng chỉ là nhìn thấy ở khoảng cách xa, chẳng nói được lời nào, khiến những lo âu trong lòng cô cũng lắng xuống. 



Lệ Lệ nhìn chằm chằm Ngôn Hâm. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Ngôn Hâm nghi hoặc hỏi: “Sao?”



“Nếu không biết cậu chỉ có duy nhất hai điểm đến là nhà và công ty, mình còn tưởng cậu đi 419.”



“…Gần đây cậu lại đọc tiểu thuyết linh tinh gì thế?”



“Aiz, nói thật, cậu đi xem mắt đi, chị đây giới thiệu cho.”



“Có tiền nhưng xí trai thì sao?” Ngôn Hâm rất bất đắc dĩ, bạn trai Lệ Lệ là dân IT, tuy hai người ở cùng một nhà nhưng lại chẳng gặp nhau được mấy lần. Bạn trai thì bận rộn, còn cô ấy lại tiêu dao rảnh rỗi, nên thường nói muốn giới thiệu đồng nghiệp cho Ngôn Hâm làm quen. Lần nào cô cũng kiên định nói một câu: Nhân phẩm phải tốt.



Ngôn Hâm tỏ vẻ từ trước đến nay mình thích những người tiêu sái thành thật.



“…… Làm bạn cũng được mà.” Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lệ Lệ, Ngôn Hâm lắc đầu, “Thôi đi, bây giờ mình thật sự rất sung sướng, trên giường cũng không thiếu gối ôm.”



Ngôn Hâm thật sự nghĩ như vậy, tuy có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng cô thật sự không có hứng thú nói chuyện yêu đương. Không phải đàn ông thỉnh thoảng còn phải giao lưu với hai bàn tay của mình hay sao, cô vẫn hiểu rõ nhu cầu của mình lắm.



“Cậu như vậy là không được.” Tiểu thư Lệ Lệ đứng đắn giảng giải.



“Tớ chỉ biết là cậu vẫn chưa nộp bài, giám đốc sẽ không cho cậu đi gặp bạn trai đâu.”



Lệ Lệ rên lên đau khổ, hôm nay bạn trai sẽ đưa cô đi ăn đại tiệc, còn không liều mạng sẽ không kịp mất. Ngôn Hâm nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên không muốn về nhà.



Hơn 7h tối, chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Ngôn Hâm một tay cầm thịt nướng, một tay cầm trà sữa trân châu, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Những người tới đây không phải người nhà thì cũng là tình nhân, cô chẳng muốn nhìn nên mua thêm mấy xiên thịt rồi chạy đến công viên gần đó ngồi ăn. Thời tiết ngày hè nóng như chảo lửa, cô ngồi bên ngoài rừng cây nghe tiếng lá cây sàn sạt, hít sâu mùi bùn đất, thật là mát mẻ.



“Sao lại chỉ có mình em?”
Anh cũng không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn trưng ra vẻ dụ hoặc. Cả đêm nay bị anh nhìn như vậy, cô đã bắt đầu kháng cự được rồi. Cô vừa xoa gáy vừa thốt lên:



“Bị chó cắn.”



Hà Nhất Triển nhíu mày, khóe miệng nhướng lên vẻ nguy hiểm, “À?”



Chiếc xe bấm còi thúc giục, anh cho xe chạy thật chậm, dọc đường đi không nói với cô câu nào.



Tới cửa nhà, Ngôn Hâm không dám nhìn thẳng vào anh, cời dây an toàn muốn xuống xe, “Cám ơn anh.”



Cửa xe cạch một tiếng, bị khóa lại. Cô kinh ngạc nhìn anh, hô hấp cứng lại. Giờ phút này anh quá nguy hiểm, anh anh… anh vuốt ve đôi môi mỏng gợi cảm của mình, ánh mắt mê say nhìn Ngôn Hâm.



Này, đây là … sắc dụ sao?!



Cô nuốt nước miếng, nhìn anh vươn người tới, một tay đè cửa xe, một tay đỡ lưng ghế, trong mũi cô đều là mùi hương của anh. Dù kề sát lưng ghế nhưng cô vẫn cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.



“Anh cảm thấy không công bằng, nếu anh đã cắn em…” Anh khẽ cắn môi cô,



“Em cũng nên cắn lại anh mới đúng.”



“Em… Em không ngại…” Trời ơi! Anh có thể đừng dựa gần như thế được không!?



“Nhưng… anh để ý, thương nhân trọng nhất là chữ tín, vì quan hệ tốt đẹp trong tương lai của chúng ta, chuyện này là cần thiết.” Anh chà xát cánh môi cô, trạng thái nửa vời như vậy làm Ngôn Hâm càng thêm hoảng hốt, hơn nữa nếu mở miệng…… sẽ chạm vào môi anh….



“Anh không chiếm tiện nghi của em… Thật đấy…”



Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hà Nhất Triển, anh cúi xuống hôn cô, hôn đến mức đầu óc Ngôn Hâm u mê, không nói được gì nữa.



“Thật tốt quá, anh cũng nghĩ không phải chiếm tiện nghi……”